"Ca ca nước cam, em có thể mời các bạn cùng lớp tới nhà chơi được không?" Thỏ trắng giữ yên sau chiếc xe đạp rồi ngước lên nhìn Trịnh Thành Tử và hỏi cậu.
"..." Trịnh Thành Tử quay lại và liếc nhìn thì thấy một nhóm nhiều cậu bé đang đứng đằng sau. Rồi cậu đưa mắt sang nhìn những bậc phụ huynh của bạn thỏ trắng đang đứng ở phía sau rồi nhún vai:
"Em nên hỏi bố mẹ của các bạn em, sao lại hỏi anh chứ"
Thỏ trắng thoáng nhìn những người lớn tuổi hơn là phụ huynh của bạn cô.
"Ồ, không được đâu con ạ, khi nào mà có phụ huynh của thỏ trắng ở nhà thì mẹ sẽ đồng ý cho con qua bạn thỏ trắng chơi nhé."Một bà mẹ lên tiếng.
"Đúng rồi, giờ không được đâu. Làm sao mà tụi con có thể ở nhà một mình với nhau như vậy được chứ." Một bà cũng đã ngoài 70 đồng tình.
"Trời tối rồi, nên giờ cô chú không thể để con cô chú qua nhà cháu chơi được, hẹn bữa khác được cháu nhé."
Sau khi những phụ huynh của bạn thỏ trắng trả lời liền thì họ nhanh chóng nắm tay con mình rồi nở một nụ cười với thỏ trắng.
"..."
Thỏ trắng cũng không biết nên nói gì khi phụ huynh của các bạn cô không đồng ý.
"Không, không chịu đâu, con sẽ nhà thỏ trắng chơi cùng với cô ấy." Một cậu bạn của thỏ trắng nói lớn.
"Bà ơi, cháu muốn đến nhà thỏ trắng để chơi. Sau này lớn lên cháu sẽ cưới thỏ trắng!"Một cậu bé khác cũng la lớn đòi nằng nặc phải cưới thỏ trắng.
"Thỏ trắng ư, thỏ trắng là ai mà cháu lại muốn cưới cô ấy sau này?"
Khi các cậu bạn của thỏ trắng thấy người thân của mình không đồng ý và chấp nhận cho qua nhà thỏ trắng chơi cùng thì chúng bắt đầu ồn ào hơn, làm ầm ĩ không gian xung quanh đó.
"Này cháu, con đang còn nhỏ vậy, cháu có hiểu hôn nhân là gì không?" Người bà trêu cháu của mình khi nghe cậu bé nói ra những lời không thể không bật cười.
Thỏ trắng chớp mắt và nhìn chằm chằm vào cậu bạn mà nói thích cô và muốn cưới cô khi lớn lên rồi lắc đầu: "Tớ không thích cậu đâu, tớ chỉ thích ca ca nước cam của tớ thôi!"
"Tại sao, tại sao cậu lại không thích tớ chứ?" Cậu bạn lém lĩnh đang mang trên vai chiếc cặp rồi nhìn chằm chằm vào Trịnh Thành Tử và thỏ trắng rồi hỏi.
"Bởi vì tớ sẽ kết hôn với ca ca nước cam của tớ khi tớ lớn lên!" thỏ trắng bước từ từ rồi ôm sát vào người Trịnh Thành Tử.
Trịnh Thành Tử im lặng nhìn thỏ trắng và tự hỏi liệu cậu có nên lái xe đưa thỏ trắng về ngay bây giờ không.
"Nhưng anh ấy lớn hơn cậu rất nhiều tuổi, sao cậu có thể cưới anh ấy được chứ?"
"Khi cậu lớn lên, anh ấy sẽ trở thành một người lớn trông rất già và lúc đấy chắc chắn cậu sẽ không thích anh ta đâu."
"Nhưng tớ rõ ràng trông đẹp hơn anh ấy. Tại sao cậu lại không thích tớ?"
Sau một lúc im lặng khi nghe thỏ trắng muốn cưới Trịnh Thành Tử thì các cậu bạn của cô bắt đầu nháo nhào lên.
Trịnh Thành Tử nhìn các cậu bé với một ánh mắt mệt mỏi, chưa bao giờ có ai mà chê cậu già cả.
Trịnh Thành Tử chỉ chỉ mới mười hai tuổi thì sao cậu có thể già như những đứa nhóc này nói được?
Trịnh Thành Tử cũng chỉ hơn thỏ trắng vài tuổi thì sao không thể cưới thỏ trắng được chứ!?
"Nào thỏ trắng, giờ chúng ta cùng đi về nhà nào." Trịnh Thành Tử kéo tay thỏ trắng lại rồi rồi liếc nhìn những cậu bé ranh ma này, và bế thỏ trắng lên ghế sau xe đạp và chở thỏ trắng về nhà.
"Thỏ trắng, cậu đừng bỏ về vậy mà..."
"Ôi, thiên thần bé nhỏ của tớ, sao cậu không cho tớ về nhà cùng với cậu chứ..."
Thỏ trắng quay lại nhìn và vẫy tay chào tạm biệt các cậu bạn của mình rồi vui vẻ đi theo Trịnh Thành
Tử trở về nhà.
Ngay khi về đến nhà, thỏ trắng không thể chờ đợi được, cô liền mở túi ra và lấy những hộp quà trong túi rồi quay sang bên Trịnh Thành Tử: "Ca ca nước cam xem này, đây là những món quà mà bạn em đã tặng cho em."
"Quà ư?" Trịnh Thành Tử thoáng thấy, đi đến bên cạnh thỏ trắng và nhìn vào những hộp quà trong tay cô, và hỏi một cách tình cờ: "Hôm nay là ngày lễ gì, tại sao có lại bạn em tặng cho em những thứ đó??"
"Cô giáo em nói rằng hôm nay là ngày quốc tế phụ nữ 8 tháng 3!"