Vẫn Luôn Thích Em

Chương 290: Không được đọc tiểu thuyết ngôn tình (5)




Editor: Waveliterature Vietnam

Cả ba người trong phòng ký túc xá nhìn nhau, cười ha ha nói: "Đó là điều chắc chắn rồi, nên cậu cũng đừng dùng em gái để giả mạo người yêu nữa! Có đánh chết bọn tớ cũng chẳng tin!"

"… …" Trịnh Thành Tử chả biết làm gì hơn ngoài ném về phía bọn họ một ánh nhìn bất lực, đến nước này thì cũng thật lười giải thích, anh trở về bàn đọc sách của mình, kéo cái ghế rồi đặt người ngồi xuống: "Vậy cứ coi như là không có đi."

"Ha ha, có muốn bọn tớ giới thiệu cho cậu vài mỹ nhân không nào?" Vương Uy nhanh chân tiến lại gần Trịnh Thành Tử, vẻ mặt hồ hởi nói: "Trong lớp chúng ta có một vài nữ sinh trông tướng mạo cũng ổn xin tớ số điện thoại của cậu rồi đấy."

"Tớ không cần." Trịnh Thành Tử nhàn nhạt đáp: "Tớ không có hứng thú."

"… …"

Thật không thể ngờ Trịnh Thành Tử lại có thể cự tuyệt chuyện này một cách dứt khoát như vậy, Vương Uy hậm hực sờ vào mũi của mình nói: "Tại sao vậy?? Mặc dù bây giờ cậu chưa có cảm tình với người ta, nhưng cũng nên tiếp xúc thử một chút, lỡ may lại vừa ý mình, đến lúc đó chẳng phải hai người sẽ thành đôi à."

"Tớ đã có người để thích rồi." Trịnh Thành Tử xoay người lại, nhìn thẳng vào Vương Uy và nhỏ giọng nói: "Và tất nhiên sẽ không thích thêm một ai khác."

"Hả…. ….thế nhưng mà… …" Vương Uy vẫn chưa kịp nói hết câu, thì cửa chính đã truyền đến một tràng tiếng gõ cửa dồn dập, ngay sau đó là giọng nói to rõ ràng của huấn luyện viên: "Phòng 107 ký túc xá!! Kiểm tra phòng!!"

"Dạ! Bọn em ra đây, ra liền đây ạ!!" Lâm Khải chạy như bay ra mở cửa.

Một tuần lễ sau, khi Trịnh Thành Tử đã kết thúc một tháng huấn luyện quân sự, trường học rốt cục cũng mở rộng cánh cửa, thả tự do cho sinh viên năm nhất, được về nhà nghỉ lễ quốc khánh.

Lâm Khải và Trịnh Thành Tử bởi vì nhà vốn ở Giang Tô, nên thầy giáo đã cho phép họ trở về nhà từ buổi chiều hôm đó, hai người bọn họ nhanh chóng về ký túc xá thu dọn đồ đạc, sau đó ra nhà ga mua vé.

Còn Vương Uy và Trương Vũ Phi nhà ở ngoài thành phố, lại còn cách rất xa, cho nên lễ quốc khánh này bọn họ quyết định ở lại trường học, tất nhiên họ không quên dặn dò Trịnh Thành Tử và Lâm Khải kỹ càng, bảy ngày sau khi vào lại trường, nhất định phải đem thật nhiều đồ ăn ngon đến.

Vì được cho phép về sớm hơn những người khác, nên trời vừa tối là Trịnh Thành Tử đã có mặt ở trước cửa nhà mình, trong lòng lúc này dâng lên một cảm xúc khó tả, ròng rã một tháng trời xa nhà, cuối cùng cũng được trở về.

Trịnh Thành Tử ngẩng đầu, nhìn bao quát toàn bộ khung cảnh trước mặt, màn đêm đang bao trùm tất cả các ngôi nhà, bên tay trái là nhà mình, bên tay phải chính là nhà của thỏ trắng, hai nhà bọn họ sát ngay cạnh nhau.

Vào thời điểm này, nhà của Thành Tử tối đen như mực, chẳng hề thấy tia sáng nào phát ra từ bên trong, hiển nhiên là không có ai ở nhà.

Còn nhà của thỏ trắng, chỉ có đèn ở tầng hai, ngay tại vị trí phòng thỏ trắng là còn bật sáng trưng, cô ấy… …chắc là đang làm bài tập… …

Trịnh Thành Tử bất giác mỉm cười, sau đó đi vào nhà mình cất hành lý, và tắm giặt sạch sẽ, rồi mới bắt đầu ung dung đi qua nhà thỏ trắng.

Vì có sẵn chìa khóa nhà thỏ trắng nên Trịnh Thành Tử đã nhẹ nhàng mở cửa và đi vào, anh từ từ tiến vào phòng học của cô, vừa đi vừa suy nghĩ xem nên làm gì để khiến cô thật bất ngờ với sự xuất hiện của mình.

Nhưng chưa đi tới nơi đã thấy cửa thỏ trắng hé mở, ánh sáng của đèn học xuyên qua khe cửa và lọt ra ngoài hành lang.

Trịnh Thành Tử đưa tay đẩy nhẹ cửa phòng ra, lúc này ở trong phòng, thỏ trắng đang cút sát vào bàn học, tập trung đọc sách, chẳng mảy may để ý rằng Thành Tử đã tiến đến gần.

Thỏ trắng… …không biết cô ấy đang nhìn cái gì, mà lại nghiêm túc và tập trung cao độ như vậy?

Trong lòng Trịnh Thành Tử bắt đầu tràn đầy sự nghi ngờ, anh càng ngày càng tiến sát lại gần phía sau lưng thỏ trắng, vươn đầu ra phía trước, liếc nhìn cuốn sách đặt ngay ngắn trên bàn học.