Sau khi Đích Hạ Phong rời đi, chỉ còn mỗi mình thỏ trắng trong phòng khách. Sau khi ăn xong dưa hấu, thỏ trắng nhìn xuống lá thư nằm trong sọt rác và nhìn nó một lúc lâu.Sau đó, thỏ trắng nhìn quanh và thấy không có ai xung quanh, cô bé liền cẩn thận cầm lá thư bị dính nước lên.
Tối nay, thỏ trắng không ở lại nhà của Trịnh Thành Tử ăn tối cùng ca ca của cô bé nữa, mà thỏ trắng chạy về nhà sớm hơn thường lệ.
Mẹ thỏ trắng nhìn thỏ trắng đang ngồi ở phía đối diện, thấy con gái mình lạ hơn mọi ngày. Đích Mụ Mụ liền hỏi: "Hôm nay con không ở lại ăn cùng với ca ca nước cam của con nữa à"
"Vâng ạ" Thỏ trắng gật đầu, rồi nhanh chóng dùng tay để lấy cơm trong nồi cơm điện cho bát của cô. Thỏ trắng ngồi ngăn nắp vào ghế rồi ngại ngùng hỏi mẹ: "Mẹ ơi, con có một câu hỏi muốn hỏi mẹ."
"Con cứ hỏi đi, có việc gì vậy con gái của mẹ?" Mẹ thỏ trắng thản nhiên đáp trong lúc ăn.
"Thư tình là gì vậy mẹ?"
"Thư tình à?" Mẹ thỏ trắng bất ngờ khi nghe câu hỏi từ con gái của mình, và không thể không mỉm cười và nói: "Tại sao con lại tự nhiên hỏi mẹ về thư tình vậy... Ừm, nó là một lá thư. Nhưng người viết bức thư ấy có cảm tình và thích mà người được nhận lá thư ấy thì được gọi là thư tình, con gái à.
"À thì ra là vậy..." Thỏ trắng dường như đã hiểu và gật đầu.
"Mà sao vậy con yêu của mẹ? Không lẽ ở lớp có một trai nào đó đã viết một lá thư tình và gửi nó cho con ư?"Mẹ thỏ trắng nở một nụ cười với thỏ trắng.
"Không, mẹ ạ." Thỏ trắng lắc đầu rồi nhanh chóng nhảy ra khỏi ghế, chạy về phòng, và lấy ra một lá thư đầy bí ẩn, rồi thỏ trắng đưa cho mẹ của mình. "Ca ca gió nói rằng đây là một là thư tình của người khác gửi cho ca ca nước cam của con."
Mẹ thỏ trắng nhìn xuống lá thư đang nằm trong tay thỏ trắng. Ừm... Đích Mụ Mụ dường như không biết lá thư này từ đâu mà có nhưng cô chỉ thấy được dòng chữ đỏ nổi trên bề mặt của lá thư. Nhưng dòng chữ ấy đã bị mờ do ngấm nước nhưng có thể dễ dàng nhận ra dòng chữ "Trịnh Thành Tử".
"Thỏ trắng, con có biết rằng hành động tự ý lấy đồ của người khác mà không có sự cho phép của ca ca nước cam là một hành động hoàn toàn sai không?" Mẹ thỏ trắng cau mày và nói với cô bé một cách nghiêm túc: "Giờ mẹ muốn con nhanh chóng chạy qua nhà và trả lại lá thư cho ca ca nước cam nhé."
"Nhưng lá thư này do chính ca ca nước cam bỏ vào thùng rác mà mẹ." Thỏ trắng nhìn vào mắt mẹ mình.
"Vậy tại sao con còn lấy lá thư về làm gì?" Đích Mụ Mụ thắc mắc hỏi thỏ trắng.
"Con chỉ muốn biết trong lá thư này viết gì thôi ạ."
"Nhưng đây là thư mà viết cho ca ca nước cam của con. Con không thể đọc nó được." Thỏ trắng đang cầm lá thư trong tay, nhưng Đích Mụ Mụ không để con gái mình mở lá thư ấy:" Bởi vì đây là quyền riêng tư của người khác."
"Quyền riêng tư là gì vậy mẹ?"
"Đó là một bí mật, con gái ạ."
"Nhưng..."
"Không có nhưng gì hết." Mẹ thỏ trắng bám vào hai vai của thỏ trắng và nhìn vào mắt cô bé một cách nghiêm túc: "Ca ca nước cam của con và bạn của cậu ấy, ngay thậm chí cả con nữa đều còn rất nhỏ nên tụi con vẫn chưa hiểu được nhiều thứ đâu. Viết thư tình như vậy cũng chỉ bắt chước hành vi của người lớn mà thôi. Nhưng chúng ta không có quyền xen vào hành động của người khác được."
"À... "thỏ trắng gật đầu với vẻ đầy bất bình.
Mẹ thỏ trắng xoa đầu thỏ trắng rồi cô bé nhanh chóng ngồi vào bàn và tiếp tục bữa ăn của mình.
Thỏ trắng sững sờ một lúc lâu, rồi cô bé chạy đến trước mặt mẹ và hỏi với hy vọng: "Mẹ ơi, con có thể viết một lá thư tình cho ca ca nước cam của con không?"
"Con nói cái gì vậy?" Mẹ thỏ trắng nhìn cô với ánh mắt hài hước và không thể không hỏi: "Nhưng con không biết viết mà?"