Editor: Waveliterature Vietnam
Thỏ trắng cảm thấy như mọi sự vật xung quanh mình đều dừng lại, toàn bộ thế giới chìm trong im lặng, lúc này chỉ có thể nghe thấy được tiếng thở đều đều, nhè nhẹ của Trịnh Thành Tử ở bên tai.
Chắc là có người nào đó đã phải kiên nhẫn chờ đợi nụ hôn này trong nhiều năm liền, nên hôm nay nó đặc biệt được kéo dài hơn.
Cho đến lúc Trịnh Thành Tử từ từ thu lưỡi của mình lại, đôi môi khẽ mút nhẹ một lần nữa rồi tách ra hẳn, cả người thỏ trắng vẫn còn đang lơ lửng giữa trời mây.
Trịnh Thành Tử nhìn khuôn mặt lim dim của thỏ trắng, nhịn không được liền bật cười, nụ hôn lâu làm cho đôi môi của thỏ trắng bị sưng nhẹ, Thành Tử lại cúi đầu hôn phớt đôi môi đó rồi thì thầm:
"Thỏ trắng, tỉnh lại đi nào."
"Dạ?" Thỏ trắng ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn đã đỏ ửng như trái gấc nhìn chằm chằm vào Trịnh Thành Tử, cô nhỏ giọng gọi: "Ca ca nước cam… …anh… …"
"Anh làm sao?" Trịnh Thành Tử nhanh chóng đã trở lại trạng thái bình thường, anh nhíu mày hướng về phía thỏ trắng thấp giọng hỏi.
"Anh anh anh… …không phải anh nói là cần quay về kí túc xá lấy ít đồ hay sao… …" Giọng thỏ trắng nhỏ lại như tiếng vo ve của muỗi, lúc đầu là cô chủ động hôn Trịnh Thành Tử, còn giả vờ như chẳng có chuyện gì xảy ra, làm bộ mặt thản nhiên hỏi lại anh ấy, thật tội nghiệp cho Thành Tử phải ngượng ngùng mà quay người bỏ chạy, nhưng không ngờ nhân lúc thỏ trắng chưa chuẩn bị tâm lý thì anh lại đột nhiên quay trở lại.
Lúc ấy, dường như vẻ ngại ngùng của Thành Tử đã tan biến, anh chẳng nói lời nào cứ như vậy trực tiếp hôn lên môi của cô… …
Thỏ trắng cảm thấy đầu óc của mình từ giây phút đó đến bây giờ vẫn còn choáng váng.
"Không." Trịnh Thành Tử thản nhiên cười, giọng nói đã trở lại bình thường, không còn vẻ lúng túng như lúc trước, anh chậm rãi nói tiếp: "Chẳng qua vừa nãy là lần đầu tiên anh nhận được một nụ hôn mãnh liệt như vậy, nên nhất thời có chút bối rối, không biết đối mặt làm sao đành phải tìm cớ để chạy trốn một lát."
"Vậy anh… …tại sao liền quay trở lại nhanh như thế??" Thỏ trắng ấp úng hỏi Trịnh Thành Tử.
"À.. …bởi vì vừa đi được vài bước, anh lấy lại được tinh thần, bình tâm suy nghĩ, dù sao cũng là bị bạn gái của mình hôn, hà cớ gì lại không thể đối mặt … …hơn nữa, làm người phải tập đối diện với cảm xúc thật của mình, anh cảm thấy… …" Trịnh Thành Tử khựng lại một lát nở một nụ cười đầy ẩn ý, đôi mắt sáng lên nhìn thỏ trắng với vẻ chân thành nói: "Anh thực sự rất thích việc em chủ động hôn anh… …"
"… …"
Thỏ trắng mặt đã đỏ nay lại càng đỏ hơn.
"Chỉ là… …" Trịnh Thành Tử kéo dài hơi, dùng tay chống vào thân cây ngô đồng, ép sát thỏ trắng và cúi đầu xuống, mặt nghiêm túc hỏi cô: "Là ai đã nói cho em về kiểu hôn này, ai chỉ cho em hôn là đem lưỡi luồn vào trong miệng đối phương vậy, hả??"
"Thì… …" Thỏ trắng nhìn ánh mắt đằng đằng sát khí của Thành Tử, cô tránh né người muốn lùi bước về sau.
Nhưng khổ nỗi, phía sau thỏ trắng bây giờ là thân cây ngô đồng cứng chắc, về căn bản là không còn đường lui nữa, nên cô đành nuốt nước miếng, lắp bắp nói: "Không có… …không ai nói cho em cả… …"
"Vậy em… …tại sao lại đột nhiên làm như vậy?" Gương mặt tuấn tú của Trịnh Thành Tử càng nhích gần hơn về phía cô, đôi mắt nheo lại, quan sát từng cử chỉ thái độ của thỏ trắng.
"Em… …vô tình biết được thôi à? Ha ha ha ha… …." Thỏ trắng cười xấu hổ, quay mặt qua chỗ khác, không dám đối diện với ánh mắt của Thành Tử.
"Ừ… …từ nhỏ tới lớn, mỗi lần em nói dối là liền quay mặt ra hướng khác, không dám nhìn thẳng."
Trịnh Thành Tử khóe môi nhếch lên, dùng những ngón tay mảnh khảnh của mình nâng nhẹ cằm thỏ trắng, nở một nụ cười ranh mãnh nói: "Cho nên, chỉ cần nhìn qua biểu hiện trên gương mặt của em là anh đã đoán được tất cả những điều đó đều không thể do em tự biết … …"