Editor: Waveliterature Vietnam
"Ha ha ha… …ca ca nước cam… …" Thỏ trắng cuối cùng không thể nhịn nổi nữa, ngẩng đầu lên nhìn Trịnh Thành Tử, và bật cười to thành tiếng.
Trịnh Thành Tử nhìn nụ cười ranh mãnh của thỏ trắng ngay lúc này, hơi ngẩn người ra, khuôn mặt tối sầm lại, dùng đũa gõ nhẹ vào bát của thỏ trắng, rồi nhỏ giọng nói: "Ăn, ăn cơm đi."
"Dạ!!"Thỏ trắng liên tục gật gật đầu, đôi đũa trong tay nhanh chóng gắp thức ăn vào miệng.
Kỳ thật là đến giờ này, thỏ trắng đã rất đói bụng, trước mắt là bao nhiêu đồ ăn ngon, cô không khách khí nữa mà bắt đầu ăn liên tục.
Trịnh Thành Tử một tay cầm đũa, một tay chống cằm của mình lên, ánh mắt ôn nhu chăm chú nhìn dáng vẻ của cô gái nhỏ nhắn đang ngồi ăn ngon lành ngay trước mắt mình.
Thời gian dài như vậy không gặp, nhưng thỏ trắng vẫn không thay đổi gì nhiều, sự trẻ trung, nhí nhảnh ngây ngô của cô vẫn được bộc lộ ra bên ngoài… …
Nghĩ lại điều mình vừa hình dung ở trong đầu, Trịnh Thành Tử lại bất giác bật cười, nói là thời gian lâu, nhưng thực chất chỉ mới trôi qua ba tuần lễ, thỏ trắng có thể thay đổi như thế nào được chứ… …
"Này, Ca ca nước cam, sao anh không ăn cơm đi??" Khuôn mặt tròn trịa của thỏ trắng với chiếc miệng nhỏ nhắn nãy giờ đang nhai bỗng dừng lại uống một ngụm nước, phát hiện ra khay cơm của Trịnh Thành Tử vẫn còn nguyên.
"Anh đang nhìn em ăn." Trịnh Thành Tử cười nhẹ một tiếng, giọng nói có chút đùa giỡn hỏi thỏ trắng: "Nhìn cách em ăn, giống như là em đã bị bỏ đói vài ngày rồi vậy?"
"… …" Thỏ trắng có chút ngượng ngùng hướng về phía Trịnh Thành Tử nói: " Em cũng không hiểu tại sao nữa, dạo gần đây em luôn cảm thấy đói, sức ăn đã tăng lên rất nhiều so với lúc trước."
"Ừ, anh cũng nhìn ra được mà." Trịnh Thành Tử gật đầu, khẽ mỉm cười, đưa tay véo nhẹ hai bên má của thỏ trắng: "Ba tuần liền không gặp, mặt em đã tròn hơn rồi nè."
"Thật sao?" Thỏ trắng giật mình đưa tay lên sờ khuôn mặt của mình, cô chần chừ nghĩ, lẽ nào mình đã mập lên ư?
"Anh đùa thôi, nhanh ăn đi, ăn xong anh sẽ dẫn em đi tham quan trường một chuyến." Trịnh Thành Tử xoa đầu thỏ trắng và thúc giục cô.
Sau khi ăn xong bữa ăn trưa, thỏ trắng đi theo sau lưng Trịnh Thành Tử, bắt đầu hành trình tham quan ngôi trường lớn.
Trịnh Thành Tử dẫn theo thỏ trắng bên mình, vừa đi vừa giới thiệu những công trình kiến trúc mang tính lịch sử ở trong trường.
Sau giờ ngọ nghĩa là trời đã bắt đầu ngả chiều, ánh nắng gay gắt ban trưa cũng đã được tản bớt, thi thoảng có những làn gió ấm áp thổi qua trên những tán lá cây ngô đồng, tạo ra âm thanh rì rào, mang đến cho con người ta cảm giác buồn ngủ đến khó tả.
Thỏ trắng đi theo sau lưng Trịnh Thành Tử, đến giờ này hai người đã đi tới một tòa nhà nhỏ thời trung hoa dân quốc, đứng dưới một gốc cây ngô đồng cao lớn, có bóng râm tỏa xuống mát mẻ, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh không hề có bóng người.
"Trong tất cả những địa điểm ở trường học, đây là nơi mà anh thích nhất." Trịnh Thành Tử dựa lưng vào thân cây ngô đồng, quay đầu về hướng thỏ trắng cười nói: " Không phải là một địa điểm nổi tiếng, cũng không phải là kiến trúc gì cao sang, nhưng nơi đây đặc biệt làm cho anh có cảm giác rất thoải mái."
"Dạ… …" Thỏ trắng lơ đãng lắng nghe, rồi mơ hồ trả lời, kỳ thật chuyến đi đến Nam Kinh lần này, sau khi gặp ca ca nước cam, cô luôn suy nghĩ làm sao có thể chuyển chủ đề về việc hôn đây, cô bao giờ mới có thể nói cho anh ấy nghe về vấn đề đó.
"Thỏ trắng, thỏ trắng… …" Trịnh Thành Tử đưa tay ra khua khua trước mặt thỏ trắng, nhỏ giọng hỏi: "Em có đang nghe anh nói không?"
"Dạ?" Thỏ trắng giật mình, ngẩng đầu lên, hướng về phía Trịnh Thành Tử cười xấu hổ, sau đó gật đầu nói: " Đúng vậy đúng vậy, anh nói rất đúng ạ!"
Trịnh Thành Tử im lặng quan sát thái độ của thỏ trắng, anh cúi đầu nhìn gương mặt trắng hồng của cô, rồi khẽ hôn lên đôi môi mềm mại của thỏ trắng, sau đó giọng giả vờ hờn dỗi hỏi: "Em đừng lừa anh, em đang suy nghĩ chuyện gì vậy hả?"