Vẫn Luôn Thích Em

Chương 268: Cuốn sách Cô vợ kiêu ngạo của tổng giám đốc Tiểu Kiều Thê (5)




Editor: Waveliterature Vietnam

"Vậy cậu… …" khuôn mặt trắng nõn nà của thỏ trắng hiện lên những vệt đỏ ửng, hướng về phía Tiểu Vũ nói nhỏ: " Vậy thì những chuyện kia cậu hiểu rất rõ đúng không??"

"Hả?" Đường Tiểu Vũ lại sững người mất một lúc, rồi miễn cưỡng gật đầu: "Tớ đã đọc qua nhiều tiểu thuyết, nên ít nhiều cũng có biết chút chút, dù sao thì so với những kiến thức sinh lý trong sách giáo khoa trên trường học thì kiến thức trong mấy cuốn tiểu thuyết về chuyện đó nó rộng hơn và sâu sắc hơn nhiều!"

"Vậy được rồi!" Thỏ trắng vỗ mạnh vào đùi, hai mắt sáng rực lên như đèn pha, hướng về phía Tiểu Vũ nói: "Tớ quyết định sẽ nhận cậu làm thầy!"

"Cái gì cơ!?"

"Nào, nói cho tớ nghe một chút kiến thức liên quan tới chuyện kia đi!" Thỏ trắng nháy mắt, ánh mắt đầy khao khát nhìn chằm chằm vào Tiểu Vũ.

"… …Cậu… …có chắc không??" Đường Tiểu Vũ khẽ giật khóe miệng, không phải chứ… …bình thường nhìn thỏ trắng giống một chú thỏ đáng yêu, dễ thương vậy mà giờ đây đối diện với mình lại là một chú thỏ với khao khát mãnh liệt vô cùng?

"Chắc chắn!" Thỏ trắng khẳng định chắc nịch với Tiểu Vũ.

"Được thôi! Sau khi tan học, hãy về nhà cùng với tớ!" Đường Tiểu Vũ cũng vỗ tay thật mạnh vào đùi, cứ như vậy mà đồng ý nhận lời.

Thế là, kể từ đó trở về sau, mỗi khi tan học, đêm nào thỏ trắng cũng qua nhà Tiểu Vũ làm bài tập, sau khi xong xuôi hết tất cả, thì ngay tại căn phòng học gọn gàng của Tiểu Vũ, cô lôi ra một chiếc rương ở dưới gầm giường, giấu trong đó rất nhiều sách, hai người bắt đầu lao vào đọc và tìm hiểu… …khụ khụ… …những tri thức liên quan đến phương diện kia.

Và thế là… …

Trịnh Thành Tử bắt đầu cảm thấy lạ, thời gian gần đây thỏ trắng ngày càng lạnh nhạt và ít quan tâm đến anh hơn.

Trước kia mỗi lần gọi điện thoại cho thỏ trắng, cô luôn kể từ chuyện này sang chuyện kia, mỗi ngày đều như không có thời gian để nói hết, nhưng đến mấy ngày gần đây, anh gọi điện cho thỏ trắng thì chỉ nhận lại những lời thông báo qua lệ lịch trình trong ngày, sau đó liền nói rằng muốn đi đọc thêm sách rồi cúp máy luôn.

Đọc sách, đọc sách… …

Trịnh Thành Tử cau mày, nhìn điện thoại đã bị thỏ trắng cúp ngang mà trong lòng dâng lên cảm giác khó chịu.

Mặc dù việc đọc sách là việc tốt, nhưng cô ấy vừa với đi học thôi mà, có nhiều bài tập để nghiên cứu vậy ư?

Khóa học chả lẽ có thêm chương trình mới à, môn học nào nhiều kiến thức đến nỗi khiến thỏ trắng phải không ngừng đọc sách vậy… …

"Này, Trịnh Thành Tử, làm sao vậy, cậu chỉ vừa mới ra ban công nghe điện thoại một lát, liền đã vào trong rồi, có phải là đang cãi nhau với bạn gái không hả??" Vương Uy lúc này đang nằm trên giường đọc sách, cậu ta vươn đầu ra ngoài, hướng về Trịnh Thành Tử và cười hỏi.

"Bầu không khí này, tớ ngửi thấy có gì đó bất thường, mấy ngày qua, cậu luôn đi ra ban công gọi điện thoại, không lâu sau thì đã thấy quay vào, sao nào, khai thật đi, cậu đang bị bạn gái làm lơ đúng không??"Lâm Khải đang gặm chân gà chóp chép hỏi Thành Tử.

Trương Vũ Phi cũng hóng hớt không kém, anh ta đang cầm bàn chải đánh răng đứng bên cạnh bồn rửa mặt, vừa đánh vừa quay mặt hỏi: "Để tớ bấm ngón tay tính toán xem nào, bạn gái cậu chắc chắn đang có chuyện không vui, có thể cô ấy không có hứng thú nói chuyện với cậu nữa."

Trịnh Thành Tử vẻ mặt lạnh lùng liếc nhìn một lượt đám bạn, sau đó chậm rãi đi đến bàn học của mình kéo ghế ngồi xuống, một tay dang ra khoác lên thành chiếc ghế, một tay cầm điện thoại xoay xoay, trong lòng nghĩ tới nghĩ lui vẫn không thể hiểu được.

Nghĩ đến những lời Trương Vũ Phi nói, Thành Tử khẽ nhíu mày, tự anh cũng cảm thấy rằng mấy ngày nay thỏ trắng rất thờ ơ và lạnh nhạt với mình, chẳng lẽ lại đúng như lời cậu ta nói, thỏ trắng đang không vui, cô ấy không có hứng thú nói chuyện với mình??

Nhưng mình có làm điều gì khiến cô ấy không vui đâu??

Trịnh Thành Tử quay đầu lại nhìn ra ban công, anh nhìn chăm chú bộ đồ rằn ri đang phơi ngoài đó, rồi khẽ nhíu mày.

Hình như là, hai tuần lễ trôi qua anh chưa được gặp thỏ trắng.

Từ nhỏ đến lớn, đây là thời gian chia cách dài nhất giữa hai người.

Có phải thỏ trắng… …có phải cô ấy đã không còn có hứng thú nói chuyện với mình nữa không… …