Editor: Waveliterature Vietnam
"… …" Thỏ trắng nghe Trình Thơ hỏi lại, đột nhiên cảm thấy cô ấy nói hợp lý, bị nói trúng tim đen, nên nhất thời không còn lý lẽ nào để phản bác.
"Quên chuyện này đi, xem như là tớ chưa từng gọi điện hỏi cậu về vấn đề này… …"Thỏ trắng đỏ mặt, cô cùng Trình Thơ trò chuyện điện thoại thêm một lúc lâu rồi cúp máy.
Ồ… …nụ hôn kiểu Pháp à… …
Sau khi cúp điện thoại, thỏ trắng hai tay chống cằm, ánh mắt nhìn xa xăm đầy suy tư, lát nữa mình bắt đầu học cũng chưa muộn, hay là bây giờ mở baidu lên tìm hiểu một chút xem.
Hả… …
Không phải đâu chứ… …
Làm sao lại… …
Thỏ trắng mở to mắt nhìn vào những website hiện trên màn hình, hàng trăm kết quả tìm kiếm hiện ra, kèm theo đó là những hình ảnh nhạy cảm, cô đỏ bừng mặt.
Hay là… …quên chuyện này đi… …không nên chú ý đến nó nữa, tranh thủ thời gian làm bài tập về nhà nào… …Thỏ trắng mặt vẫn đỏ ửng, tắt máy vi tính, và lôi đống bài tập ra đặt bút làm, nhưng thật ra cô vẫn chưa thể tập trung nổi.
Ngày thứ hai đến trường học, thời điểm vừa bước chân vào lớp, thỏ trắng đã bắt gặp cậu bạn cùng bàn của mình, Đường Tiểu Vũ đang loay hoay tìm thứ gì đó.
"Chào buổi sáng, sao cậu đến sớm vậy, cậu đang làm gì đấy?" Thỏ trắng tò mò hỏi Tiểu Vũ, tiện tay đặt cắp sách của mình nằm ngay ngắn ở trên bàn.
"Không có gì đâu… …ờ thì… …tớ đang tìm cuốn bài tập về nhà… …" Đường Tiểu Vũ ngẩng đầu lên, liếc nhìn thỏ trắng đang ngồi vào vị trí ngay bên cạnh mình, thái độ có chút khó chịu.
"À ừ… …" Thỏ trắng gật gật đầu, không để ý đến thái độ của Tiểu Vũ, cúi đầu lấy sách vở từ trong cặp ra đặt trên bàn.
Mười phút trôi qua.
Thỏ trắng nhíu mày khó hiểu, Tiểu Vũ nãy giờ vẫn còn loay hoay tìm kiếm, cô không nhịn được liền mở miệng hỏi tiếp: "Tiểu Vũ… …cậu đang tìm sách tên gì vậy, mãi vẫn chưa thấy à??"
"Ừ … …sách ngữ văn… …" Đường Tiểu Vũ ấp úng trả lời.
"Cậu đã tìm từ nãy tới giờ rồi mà vẫn chưa tìm thấy, cậu nhớ kỹ lại xem, hay là để quên ở nhà rồi??"
"Không đâu… …" Khuôn mặt của Đường Tiểu Vũ nhăn nhó, mếu máo như muốn òa lên khóc nức nở, giọng nhỏ dần nói: "Tớ nhớ rất rõ đã tự tay cất nó vào trong cặp sách mà… …"
"Khoan đã, hôm qua hình như… …thầy giáo không sắp xếp lịch học ngữ văn cho lớp mình mà… …" Thỏ trắng suy nghĩ một lúc rồi nói: "Thậm chí vở ngữ văn thầy còn chưa phát xuống cho chúng ta nữa… …"
"Hả.. …" Đường Tiểu Vũ mặt bắt đầu biến sắc, biết chắc mình không thể nói dối thêm được nữa, liền kéo lấy tay thỏ trắng rồi thì thầm: "Vậy tớ có thể hỏi cậu một chút được không, hôm qua tới giờ cậu có nhìn thấy một quyển sách nhỏ màu xanh xanh đỏ đỏ không?"
"Hả?" Thỏ trắng hơi giật mình, mở to cặp mắt đen long lanh nhìn chằm chằm vào Tiểu Vũ, cô cố gắng lục soát ký ức của mình.
"Thì là… …một cuốn tiểu thuyết… …hôm qua tớ về nhà tìm một hồi lâu mà không thấy nó ở đâu cả, sợ rằng đã để quên ở trường, nếu như bị thầy giáo nhìn thấy thì không hay cho lắm… …nên sáng nay tớ đã cố tình đi học sớm để tìm xem, nhưng rốt cục là tìm mãi vẫn không được… …cậu nghĩ thử xem liệu có phải người nào đã nhặt được nó rồi không??" Đường Tiểu Vũ lúc này đã mất tình bĩnh, cậu kêu than với khuôn mặt tuyệt vọng vô cùng, ánh mắt đau khổ nhìn thỏ trắng.
"Cuốn sách nhỏ… …mà lại là sách tiểu thuyết ư … …?" Thỏ trắng vẫn đang suy nghĩ, bỗng nhiên nhớ tới cuốn sách kỳ lạ nằm trong cặp mình tối hôm qua, "Có phải là cuốn <Cô vợ kiêu ngạo của tổng giám đốc Tiểu Kiều Thê > không?"
Vừa nghe thỏ trắng nói dứt lời, khuôn mặt Đường Tiểu Vũ bừng sáng hẳn lên, thần sắc thay đổi rõ ràng, trông cậu ta lúc này chẳng khác gì một người sắp chết đuối vớ được phao cứu sinh cả, ngay lập tức kích động ôm chặt tay thỏ trắng hỏi: "Cậu biết nó ở đâu ư!? Thỏ trắng, nhanh nói đi, có phải cậu đã nhìn thấy nó không? Cậu có nhớ bây giờ nó ở đâu không??"
"À thì… …nó đang ở… …trong cặp sách của tớ… …"