Editor: Waveliterature Vietnam
"Vậy tại sao vừa rồi em… …" Thỏ trắng môi giật giật, ánh mắt khó hiểu, cô thắc mắc muốn hỏi hồi nãy lúc bị đám nam sinh kia xô ngã, rồi đẩy người lùi về sau, Hướng Thần lại không hề chống trả.
"Ngày đầu tiên đi học lớp võ, thầy giáo đã căn dặn bọn tôi rất kỹ càng về việc này, Taekwondo là tập để rèn luyện bản thân, không phải dùng để đánh nhau!" Từ Hướng Thần cau mày nhìn thỏ trắng rồi nói tiếp: "Đối phương động thủ thì mình mới được sử dụng võ để tự bảo vệ lấy bản thân, nhất định không được dùng võ để ức hiếp hay gây sự đánh người khác."
"Ha ha… …ha ha… …"Thỏ trắng gượng cười, cô ngượng ngùng nhớ lại dáng vẻ hùng hổ của mình lúc nãy, chả trách cậu ấy nói không cần cô phải quan tâm và can thiệp vào chuyện này.
"Chạy thôi, chị còn đứng ở chỗ này làm gì, hay là chờ bọn kia đứng dậy rồi tiếp tục đánh nhau à!?" Từ Hướng Thần vội vàng quay lại cau mày nói với thỏ trắng, dứt lời liền nhặt túi xách của cô ở dưới đất lên rồi nắm chặt lấy tay thỏ trắng, kéo cô chạy thật nhanh ra khỏi con hẻm nhỏ.
Bị nắm chặt tay lôi đi, lúc này thỏ trắng mới phát hiện ra, sức mạnh của cậu bé này thực sự lớn, qua lực nắm cánh tay cô, thỏ trắng cũng phần nào hiểu được đám nhóc kia không thể cùng đẳng cấp với Hướng Thần.
Hai người cứ cắm đầu chạy về phía trước, mãi đến lúc khuất xa đám người kia thì mới dừng lại.
Thỏ trắng nãy giờ đã mệt lả, vừa dừng lại cô đã dùng hai tay chống xuống đầu đầu gối, thở hổn hển, khuôn mặt cũng tái nhợt đi.
Từ Hướng Thần ánh mắt dò nhét, nhìn từ đầu tới chân thỏ trắng, giọng khinh thường nói: "Bộ dạng này của chị mà lúc nãy còn lớn tiếng đòi giúp tôi đánh nhau à?"
"Em… …cái tên tiểu tử này… …chị đã có lòng tốt giúp đỡ… …em ngay cả một câu cảm ơn cũng không nói lại còn đứng đấy chê bai à!" Thỏ trắng vỗ vỗ lồng ngực, thỏ trắng vẫn tiếp tục thở hồng hộc mồ hôi chảy đầm đìa.
"Tôi đâu có nhờ chị giúp, tôi không có quan hệ gì với chị cả, chị thật sự nghĩ rằng tôi là em trai của chị ư?" Từ Hướng Thần liếc xéo thỏ trắng, mặt khinh bỉ nói: "Cuối cùng không phải là tôi đã cứu chị hay sao, đã yếu mà còn bày đặt, mỹ nữ cứu anh hùng à?"
"Em… …" Thỏ trắng lúc này bị nói đến giận tím mặt, cô trừng mắt nhìn chằm chằm Hướng Thần một lúc lâu không nói gì.
Cuối cùng, thỏ trắng hít một hơi thật sâu, rồi bất lực nói: "Thôi coi như cho qua, chị đã xen vào việc của em, bây giờ em cũng không sao, vậy chị về trước đây."
Dứt lời, thỏ trắng nhặt cặp sách lên rồi quay người đi.
"Khoan đi." Từ Hướng Thần níu tay thỏ trắng lại, hô lên một tiếng.
"Có chuyện gì nữa?" Thỏ trắng quay đầu nhíu mày nhìn cậu ấy và hỏi.
"Chỗ này của chị bị thương…. …" Tử Hướng Thần vừa nói vừa đưa tay chỉ lên chỗ mấy vết xước trên cánh tay của thỏ trắng, là hậu quả của trận ẩu đả lúc nãy với đám nhóc hung hãn kia, Hướng Thần nhỏ giọng nói: "Về nhà đi, tôi sẽ giúp chị băng bó."
"Sao hả?" Thỏ trắng nhất thời chưa kịp phản ứng.
"Nhà tôi ở ngay kia, cũng không xa đây lắm." Từ Hướng Thần chỉ tay về phía trước, ở cuối đường có một căn nhà nhỏ, cậu ta giải thích cho thỏ trắng: "Nếu để lâu vết thương nhiễm trùng sẽ không tốt, chị cùng tôi về nhà đi."
"Ồ… …" Thỏ trắng ánh mắt đầy nghi hoặc nhìn Hướng Thần, trong đầu cô lục lọi lại kí ức trước đây:
Tên nhóc này, không phải trước kia nhìn thấy mình là rất khó chịu ư?? Sao bây giờ lại có lòng tốt giúp mình băng bó vết thương??
Từ Hướng Thần khuôn mặt hơi nhăn nhó tỏ vẻ khó chịu, vẫn giữ thái độ lạnh lùng, quay đầu lại, đi thẳng về phía khu dân cư: "Nếu không phải vì chị đã giúp đỡ tôi, thì tôi đã mặc kệ chị rồi, tới hay không thì tùy chị."
"Ha ha." Thỏ trắng cảm thấy cậu bé này khá thú vị, cô cười lớn nói: "Đừng cố tỏ vẻ khó chịu như thế nữa, chị hiểu hết, thật ra em là một cậu bé trong nóng ngoài lạnh, ngay lúc này, em rất giống một người quen của chị, có một trái tim ấm áp và một vẻ ngoài lạnh lùng!"
"… …" Từ Hướng Thần không thể làm ngơ trước câu nói của thỏ trắng, cậu ta liếc mắt nhìn cô.
Con gái, quả thật là khó hiểu và phiền phức.
————
Trong nhà của Từ Hướng Thần.
Thỏ trắng đưa mắt quan sát khắp một lượt bên trong ngôi nhà, một ngôi nhà trống trải, từ phòng khách đến nhà bếp đều không hề có thứ gì, cô chậc lưỡi nói: "Nhà của em trống vắng quá, cảm giác thật lạnh lẽo."