Editor: Waveliterature Vietnam
"Em đừng nghĩ nhiều nữa, rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi." Trịnh Thành Tử đưa tay xoa đầu thỏ trắng và an ủi cô: "Đại học Nam Kinh cách nhà chúng ta không xa, lúc nào nhớ anh em chỉ cần nói ra, cuối tuần anh sẽ chạy về với em ngay."
"Dạ!" Thỏ trắng nghĩ một lúc rồi thầm cười, cũng đúng, trường học của ca ca nước cam cách nhà mình không xa lắm, có thể về thăm cô thường xuyên hơn.
Trịnh Thành Tử nhìn vẻ mặt tươi cười của thỏ trắng một lúc, rồi chần chừ ghé sát tai cô và nói nhỏ: "Anh có cái này muốn đưa cho em."
"Cái gì vậy ạ?"
"Em cứ đứng yên ở đây đợi anh một lát, anh sẽ quay lại ngay thôi."
Trịnh Thành Tử vừa dứt lời, liền quay người lại chạy nhanh lên lầu trên.
Để lại thỏ trắng đứng trong phòng khách một mình, khuôn mặt hết sức tò mò, cô hướng ánh mắt lên lầu chờ đợi Thành Tử.
Chỉ một lát sau, Thành Tử đã từ lầu trên đi xuống, trong tay đang nắm chặt một vật gì đó.
Thỏ trắng chớp chớp mắt, tò mò hỏi: "Ca ca nước cam, anh có thứ gì muốn đưa cho em sao?"
Trịnh Thành Tử vẫn không lên tiếng, anh đứng trước mặt thỏ trắng, tay vẫn nắm chặt lại, Thành Tử lúng túng đôi mắt cứ cụp xuống nhìn thỏ trắng, đắn đo mãi không biết nên mở lời như thế nào.
??
Thỏ trắng nghiêng đầu, ánh mắt khó hiểu nhìn Thành Tử.
"Em nhắm mắt lại đi, khi nào anh nói mở thì mới được mở đấy nhé." Trình Thành Tử hít một hơi thật sâu, nói với thỏ trắng bằng giọng nói trầm ấm.
"Dạ… …"
Thỏ trắng lúc bấy giờ trong lòng đã tràn đầy nghi ngờ, những vẫn một mực làm theo lời dặn dò của ca ca nước cam, cô từ từ nhắm hai mắt lại.
Cô cảm nhận được từng chuyển động của Trịnh Thành Tử, anh nhẹ nhàng vòng quanh ra đằng sau lưng cô, liền sau đó là cảm giác lành lạnh trên cổ, một vật kim loại gì đó đang chạm vào cổ của thỏ trắng khiến cô khẽ giật mình.
Thỏ trắng quên mất lời dặn của Thành Tử, cô vội mở to mắt ra, cúi đầu nhìn xuống, hóa ra là sợi dây chuyền bằng bạch kim có xâu một chiếc nhẫn.
Đây thực sự là một sợi dây chuyền tuyệt đẹp. Chiếc vòng cổ bạch kim mỏng lấp lánh với sự rực rỡ tinh tế, chiếc nhẫn bạch kim đơn giản treo trên dây chuyền, ngay dưới xương đòn của cô, điều này càng làm tôn lên sự thanh mảnh cho cổ của thỏ trắng.
"Đây là??" Thỏ trắng nãy giờ bị choáng ngợp bởi sự rực rỡ của chiếc vòng, ánh mắt nhìn Thành Tử đầy nghi ngờ, cô lấy đầu ngón tay nâng nhẹ vòng cổ lên, ngắm nghía thật kỹ chiếc nhẫn trên đó.
"Đây là quà anh tặng cho em, quà mừng ngày em nhập học." Gương mặt của Trịnh Thành Tử khẽ ửng hồng, anh nhỏ giọng nói với thỏ trắng: "Món quà này là anh lấy tiền thưởng từ kỳ thi đại học để mua, nhưng vì tài chính có hạn, nên chỉ có thể mua được kiểu dáng đơn giản như thế này, sau này có nhiều tiền hơn, anh nhất định sẽ mua cho em những thứ còn lung linh và lớn hơn thế này nữa… …"
Thỏ trắng mân mê chiếc nhẫn sáng cứng, lạnh như đá trên sợi dây chuyền mà trong lòng thì đang thổn thức, trái tim cô đã mềm nhũn ra, tâm trạng rối bời, thỏ trắng quá xúc động khi nhận được món quà bất ngờ này.
"Em cảm ơn ca ca nước cam rất nhiều!" Thỏ trắng cười hạnh phúc và lao vào lồng ngực của Thành Tử.
Trịnh Thành Từ xoa đầu thỏ trắng, cười nói: "Em cứ chờ anh, sau này có tiền rồi anh sẽ đổi cho em cái mới."
"Không cần đâu, em rất thích chiếc vòng cổ này, em sẽ đeo nó mãi!" Thỏ trắng cười tít cả mắt, vừa nói tay vừa giữ chặt chiếc nhẫn, "ca ca nước cam, có phải anh tặng em chiếc nhẫn này là để ngầm biểu thị em từ bây giờ đã trở thành bạn gái chính thức của anh không?"
"… …" Quá bất ngờ với câu hỏi của thỏ trắng, hai má của Thành Tử đỏ ửng cả lên.
"Ha ha ha, anh không trả lời chứng tỏ điều em nói là đúng, không trả lời tức là đồng ý đấy nhé." Thỏ trắng cười ranh mãnh, cúi đầu sờ sờ chiếc nhẫn, rồi nói tiếp: "Nhưng có điều này em chưa hiểu, tại sao anh không tặng em một chiếc nhẫn, đeo trực tiếp lên tay cho em luôn, sao nhất thiết lại là một sợi dây chuyền có xâu chiếc nhẫn??"
"Em không muốn đi học nữa à?" Trịnh Thành Tử chau mày nói: "Ở trường trung học họ quản lý chuyện yêu đương nam nữ rất nghiêm ngặt, chỉ cần bị phát hiện sẽ xử lý rất nặng đấy, em phải cẩn thận đừng để bị hiệu trưởng để mắt tới."
"Ai da, em quên mất việc đó… …" Thỏ trắng nghịch ngợm lè lưỡi, làm mặt quỷ hướng về Trịnh Thành Tử.
"Ơ nhưng mà… … em quên mất chưa chuẩn bị quà để tặng ca ca nước cam… …" Thỏ trắng chần chừ một lúc, hướng về Trịnh Thành Tử hỏi: "Anh thích quà gì, em sẽ tặng cho anh??"
"Không cần thứ gì nữa cả, bởi thứ anh thích nhất em đã tặng cho anh rồi." Trịnh Thành Tử cười mãn nguyện, đưa tay sờ nhẹ nhàng lên đôi môi căng mọng của mình, giọng anh nhỏ dần.