Vẫn Luôn Thích Em

Chương 248: Lần đầu chia ly (3)




Editor: Waveliterature Vietnam

Ở một mình trong một lớp học mới với những người bạn lạ lẫm tâm trạng thật sự không tốt chút nào.

Thỏ trắng từ nãy giờ cứ đảo mắt nhìn khắp nơi, đột nhiên một giọng nói quen thuộc vang lên: "Thỏ trắng."

"Dạ?" Thỏ trắng giật mình, trả lời một cách vô thức, quay đầu nhìn lại, Sách Đồng Học đã cầm cặp sách đứng lù lù ngay sau lưng cô :"Ơ kìa!? sao cậu lại ở trong lớp học này?"

"Thì có gì ngạc nhiên đâu, tớ với cậu học chung một lớp mà." Sách Đồng Học hướng về phía nàng cười cười, rồi cầm túi xách đặt xuống vị trí ngay sau lưng thỏ trắng: "Lẽ nào giờ cậu mới biết, vậy là cậu không chú ý đến danh sách chia lớp à?"

"Hả… ….à ừ thì tớ chỉ chú ý đến danh sách các bạn nữ thôi… …" Thỏ trắng có chút ngượng ngùng, cúi đầu cười gượng gạo, cô gãi đầu rồi nói: "Tớ chỉ kịp nhìn đến Đồng Đồng và thấy bạn ấy không cùng lớp, nên đã bỏ qua không xem nữa, chắc là cậu nằm ở phía sau nên tớ đã không kịp xem đến."

"Đồng Đồng ở lớp C, chúng ta là lớp A, ở giữa còn có lớp B nữa." Đồng Học cười tươi nói: "Được học chung lớp với cậu, làm tớ thật sự có hứng thú, kiểu này đi học chắc sẽ vui lắm đây."

"Ha ha. Tớ cũng rất vui khi thấy cậu ở đây, nãy giờ nhìn mãi chả có ai quen biết, tớ đang thấy hơi buồn đây này."Thỏ trắng cười tít mắt với Sách Đồng Học.

Một lúc sau, các bạn học sinh khác đã đến đông đủ, thầy chủ nhiệm dõng dạc tuyên bố trước cả lớp về lí do và nội dung của ngày đầu tiên nhập trường, sau đó nhờ một vài học sinh hỗ trợ việc phát sách mới, tiếp đến cho lớp sắp xếp vị trí ngồi lại một lần nữa theo chiều cao, cuối cùng là thông báo tan học, buổi đầu tiên đến trường mới trôi qua rất nhanh.

Cho nên, từ đầu đến khi tan học, thỏ trắng chỉ biết được bạn cùng bàn của mình tên là Đường Tiểu Vũ, còn những người khác thì chưa kịp làm quen, cũng chưa kịp tìm hiểu gì thêm về bạn cùng bàn.

Sách Đồng Học được sắp xếp chỗ ngồi ngay sau lưng thỏ trắng.

Trong lớp bây giờ thỏ trắng chỉ mới quen được Sách Đồng Học, còn lại cô không hề biết rõ thêm một ai, ngay cả người bạn cùng bàn với Đồng Học ngồi ngay sau bàn mình mà thỏ trắng cũng chưa kịp làm quen… …

Tan học thỏ trắng chạy một mạch về nhà, thấy Trịnh Thành Tử đang loay hoay thu xếp hành lý trong phòng khách.

Anh ấy đang chuẩn bị tất cả những vật dụng, quần áo cần thiết để mang đến trường, Thành Tử xếp chúng thật gọn gàng vào trong một cái va li.

Thỏ trắng nãy giờ đứng ở cửa chăm chú ngắm nhìn gương mặt tuấn tú của Thành Tử, dáng vẻ tập trung lúc làm việc gì đó của anh ấy trông thật quyến rũ, thỏ trắng hét lớn lên: "Ca ca nước cam?"

"Em đã về rồi ư?" Trịnh Thành Tử ngẩng đầu lên, nhìn thỏ trắng đang đứng dựa lưng vào cửa, giọng ấm áp nói: "Em về từ lúc nào vậy, sao không vào nhà mà còn đứng trốn ở kia làm gì?"

"Anh chuẩn bị hành lý là để… …sáng ngày mốt a nhập trường đúng không??"Thỏ trắng mở to đôi mắt long lanh nhìn thành tử, giọng có chút buồn rầu nói.

"Ừ đúng vậy." Trịnh Thành Tử mỉm cười nói với thỏ trắng: "Chẳng phải em đã biết từ lâu rồi à, anh sắp phải nhập học, sao nào, chưa gì đã thấy nhớ rồi ư."

"Nhưng mà… …" Thỏ trắng ấp úng, đột nhiên cô nhớ lại khung cảnh lúc ở trong lớp học mới với mọi thứ thật xa lạ, "Trước đó, em cứ nghĩ lên lớp mới, trường mới sẽ chẳng có gì khó khăn cả… …cũng không phải em bị bắt nạt hay gặp vấn đề gì nhưng đột nhiên em cảm thấy bản thân chưa sẵn sàng, hơn nữa em vẫn không nỡ để anh đi học xa như vậy, em sẽ không được gặp ca ca nước cam thường xuyên như trước nữa… …"

Trịnh Thành Tử cũng chợt lặng người đi trước câu nói của thỏ trắng, anh nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo của cô.

Thỏ trắng đứng dưới ánh mặt trời giữa trưa, những chiếc lá xanh và bầu trời xanh bên ngoài như càng chiếu rõ hơn vẻ đẹp trong trắng ngây thơ của cô ấy, ánh mặt trời chói lọi xuyên qua cơ thể cô, rắc một ánh sáng vàng trên mặt đất, và dáng người nhỏ nhắn của cô đứng đó, không hiểu tại sao dáng vẻ ngay lúc này của thỏ trắng lại làm cho Thành Tử có chút buồn, luyến tiếc đến vậy.

Trịnh Thành Tử im lặng một lúc lâu.

Từ nhỏ tới lớn, hai người bọn họ chưa bao giờ tách xa nhau quá lâu.

Khoảng thời gian cách xa dài nhất chắc cũng chỉ là dịp sau tết, hai người đều về quê thăm họ hàng.

Nhưng chỉ vừa vào năm là họ lại gặp nhau, lại quấn quít bên nhau không rời.

Lần này, Thành Tử phải đi tới một thành phố xa lạ để bắt đầu cuộc sống mới, một ngôi trường mới, vậy mà thỏ trắng vẫn phải ở lại một mình chốn cũ, quanh quẩn với một đống kỉ niệm giữa hai người, cô ở lại một mình giữa thành phố rộng lớn không có bóng dáng của anh.

Trong bốn năm tới, ngay cả Thành Tử cũng không chắc chắn rằng bản thân mình có vượt qua nổi những cám dỗ, những nỗi nhớ nhung hay không, huống hồ thỏ trắng lại còn nhỏ như vậy, sẽ rất khó khăn cho cô ấy.