Editor: Waveliterature Vietnam
Đợi mãi đến lúc thỏ trắng thu tay về, Trịnh Thành Tử tưởng rằng mình có thể yên tâm đi ngủ, không ngờ rằng mùi hương quen thuộc trên người thỏ trắng lại xuất hiện, thậm chí nó lại ngày một gần hơn.
Ngay sau đó là hai miếng bọt biển mềm mềm đè lên lồng ngực của anh, Thành Tử kinh ngạc đôi mắt vừa mới mở ra thì liền cảm nhận được đôi môi mềm mại của thỏ trắng.
Nụ hôn nay mang theo vị ngọt của trái cây, một mùi vị quen thuộc đối với anh.
Trịnh Thành Tử vô thức đưa tay ra nắm lấy cánh tay của thỏ trắng, trợn tròn mắt nhìn cô ấy và hỏi: "Em đang làm cái gì vậy?"
"Ơ… …em… …" Thỏ trắng sửng sốt, không ngờ được rằng mình chỉ lén nhẹ nhàng hôn lên môi của Trịnh Thành Tử lại vô tình làm anh thức giấc.
"Không phải là anh đã dặn em nằm yên và không được cử động nhiều hay sao?" Trịnh Thành Tử nói với giọng hơi khàn, nhìn thỏ trắng trách nhẹ.
"Thì em chỉ hôn anh một cái thôi, có làm gì đâu… …." Thỏ trắng thấy Trịnh Thành Tử có vẻ giận dữ liền bĩu môi nói.
"Em hôn anh vào thời điểm này, em biết quan hệ của bọn mình là gì không?" Trịnh Thành Tử nheo mắt, nãy giờ vẫn chưa hết sửng sốt, trong lòng vẫn còn đang rối loạn, "Em có biết em làm như vậy là nguy hiểm lắm không?"
"Cái này là tốt chứ có gì đâu mà nguy hiểm, từ nhỏ đến lớn chúng ta đều làm việc này mà." Thỏ trắng cảm thấy khó hiểu trước câu hỏi của Thành Tử, cô trợn to mắt nhìn anh và nói: "Hơn nữa, em chỉ hôn nhẹ lên môi anh, không phải cắn, cũng không làm anh đau, vậy thì nguy hiểm ở chỗ nào chứ!"
"… …"
Trịnh Thành Tử im lặng không nói gì, tay vẫn giữ chặt lấy cánh tay của thỏ trắng.
"Này——nhẹ thôi chứ, anh đang làm em đau… …" Cánh tay thỏ trắng bị bóp chặt, cô nhịn không được liền hét lên, khóe mắt đỏ lên: "Tại sao anh lại hung dữ như vậy… …lâu nay anh đều xa cách em hơn, không cho phép em tùy ý chạm vào người anh, cũng không đồng ý ngủ cùng một phòng với em… …rõ ràng trước kia mỗi ngày anh đều hôn em trước khi đi ngủ, anh nhẹ nhàng và dịu dàng với em trong mọi chuyện, vậy mà giờ anh đã không như thế nữa… …huhuhu… …ca ca nước cam có phải anh không thích em không??"
" … …"
Trịnh Thành Tử nghe nhưng lời nói ấm ức của thỏ trắng, anh chịu không được liền khẽ thở dài một tiếng, bàn tay cũng dần nới lỏng ra.
"Không phải là anh không thích em… …mà chỉ là… …" Trịnh Thành Tử liếc nhìn thỏ trắng, trong bóng tối anh cảm thấy bức bối khó chịu đưa tay vò đầu.
Thỏ trắng chớp chớp mắt, chờ đợi Trịnh Thành Tử lên tiếng.
Nhưng cuối cùng anh vẫn chỉ thở dài, không nói gì.
"Ồ vậy là… …anh thật sự không thích em rồi… …" Thỏ trắng lúc này đã rơi nước mắt, giọt nước mắt ấm ức, tủi thân.
"Không phải như vậy… …" Trịnh Thành Tử có chút bối rối, anh đưa tay kéo thỏ trắng vào lòng, dùng bàn tay ấm áp của mình nhẹ nhàng lau đi giọng nước mắt đang lăn dài trên má của thỏ trắng, anh lại thở dài chậm rãi nói: "Anh chỉ là sợ rằng anh sẽ không chịu đựng được… …"
"Không chịu đựng được cái gì anh?" Thỏ trắng vùi đầu vào lòng anh, giọng nói nghẹn ngào kèm theo tiếng nức nở hỏi.
"Anh không chịu đựng được… …" Trịnh Thành Tử im lặng một lúc, rồi bỗng cúi đầu xuống, hôn nhẹ lên cặp má đang đỏ ửng của thỏ trắng, sau đó di chuyển dần xuống, anh nhẹ nhàng hôn lên đôi môi nhỏ của cô, môi trên môi dưới ôm trọn lấy chiếc miệng mềm mại của thỏ trắng, anh bắt đầu dùng lưỡi liếm từ từ chậm rãi cảm nhận vị ngọt từ đôi môi, hơi thở của hai người quyện lấy nhau.
Thỏ trắng chỉ cảm thấy rằng trong thoáng chốc phía trước mình là một khoảng không vô định, toàn bộ cơ thể như có một luồng điện chạy qua, ngay lập tức mất hết cảm giác.
Cánh tay rắn chắc ôm chặt lấy cơ thể thỏ trắng, hơi thở ấm áp của Thành Tử phả vào má làm cô cảm thấy hơi nhột, bờ môi của thỏ trắng nằm trọn trong miệng của Thành Tử, anh nhẹ nhàng di chuyển đầu lưỡi, cảm giác lúc này thật khoan khoái, đê mê khó tả.