Vẫn Luôn Thích Em

Chương 232: Chuyến du lịch của hai người (2)




Editor: Waveliterature Vietnam

"Cô Mụ Mụ không thể đi à?" Trịnh Thành Tử nghe thỏ trắng nói xong thì ngạc nhiên hỏi.

"Dạ đúng vậy… …" Thỏ trắng gật gật đầu, tiếp tục nói: "Không sao đâu, em có thể tự chăm sóc cho mình lúc không có mẹ, hơn nữa có bố mẹ của anh đi cùng mà."

"Bố mẹ của anh… …họ cũng không đi được… …" Trịnh Thành Tử nói với giọng ngắt quãng, nhìn về phía thỏ trắng: "Ngày mai bố của anh sẽ đi công tác, còn mẹ thì bận nhiệm vụ làm một tác phẩm dân ca, nghe nói lần này là muốn đem tác phẩm này đi tranh tài trên đấu trường quốc tế… …"

"Cho nên… …"

Thỏ trắng ngơ ngác nhìn Trịnh Thành Tử một lúc lâu, rồi định thần lại hỏi: "Cho nên chỉ còn lại hai chúng ta tham gia chuyến du lịch sắp tới ư??"

Trịnh Thành Tử dùng bàn tay thon dài trắng nõn của mình chống lên trán, suy nghĩ và khẽ nói: "Dựa vào tình hình lúc này, thì có vẻ là như vậy, sẽ chỉ có hai người chúng ta đi chơi."

Cùng ca ca nước cam đi du lịch ư… …

Thỏ trắng suy nghĩ kỹ về điều đó, và cho rằng nó cũng không phải là điều gì quá tệ.

Dù sao thì chỉ cần có thể được ra ngoài vui chơi, chỉ cần có ca ca nước cam ở bên cạnh, còn lại những người khác vắng mặt cũng không vấn đề gì.

"Vậy thì hai người chúng ta đi thôi." Thỏ trắng cười tươi, hớn hở quay qua nói với Trịnh Thành Tử:

"Từ trước tới nay chúng ta cũng chưa bao giờ đi chơi xa nhà cả, theo em nhớ thì, nơi xa nhất mà em từng đi cũng chỉ có vườn bách thú ở Thượng Hải."

"Anh biết, nhưng mà… …"

Trịnh Thành Tử ngập ngừng nhìn thỏ trắng rồi suy nghĩ kỹ.

Những cô gái ở độ tuổi mười hai mười ba, đang là lúc bắt đầu lớn, hay còn gọi là tuổi dậy thì, cơ thể không chỉ mang những nét của trẻ con mà nó đã thêm vào đó là sự trưởng thành của một cô gái mới lớn, hai thứ này hòa quyện lại, có chút mâu thuẫn, nhưng lại làm cho thỏ trắng đặc biệt trở nên hấp dẫn hơn, đẹp một vẻ đẹp dễ xao động lòng người.

Mà kể từ lúc bước vào giai đoạn dậy thì, cơ thể của thỏ trắng bắt đầu phát triển một cách từ từ, vùng ngực trước kia phẳng lỳ nay đã nở hơn lộ rõ những đường cong tinh tế, mỗi lần thỏ trắng đi bên cạnh Thành Tử, khuỷu tay anh vô tình đụng phải lồng ngực đó, liền cảm thấy có chút mềm mại, ấm áp.

Khuôn mặt tròn vo lúc trước nay đã thay bằng những đường nét sắc sảo hơn, đôi mắt đen láy sáng long lanh, thêm chiếc mũi nhỏ xinh, một đôi môi hồng hào ướt át, dáng vẻ thiếu nữ đang ngày càng hiện lên rõ nét trên cơ thể của thỏ trắng.

"Nhưng mà cái gì hả anh?" Thỏ trắng nãy giờ vẫn chăm chú nhìn Thành Tử, vẻ mặt tò mò ngước lên hỏi.

"Em bây giờ dù sao cũng đã lớn hơn rất nhiều rồi… …lại cùng anh một mình ra ngoài chơi, thật ra là không tốt lắm… …"Trịnh Thành Tử thấp giọng nói với thỏ trắng.

"Hả?" Thỏ trắng sững người, không hiểu vì sao Thành Tử lại nói như vậy: "Tại sao lại không tốt chứ, hai người đi chơi thì đã làm sao chứ, bây giờ đây trong gian phòng này và trên chiếc giường này cũng chỉ có mỗi anh và em thôi đấy, em chưa hiểu không tốt ở điểm nào… …"

Câu nói này nghe… …

Tại sao nghe câu nói này lại làm Thành Tử cảm thấy xấu hổ đến vậy.

Này… …

Trịnh Thành Tử suy nghĩ chốc lát, rồi đột nhiên nắm lấy tay thỏ trắng, đưa mắt nhìn chằm chằm vào cô ấy, cố kìm nén cảm xúc và nói: "Là vậy đó cho nên anh mới nói rằng … … em bây giờ đã lớn như vậy rồi, nếu như đi ra ngoài một mình với anh thì sẽ rất nguy hiểm… …"

"Nhưng nguy hiểm cái gì??" Thỏ trắng vẫn không hiểu điều Thành Tử muốn nói, đôi mắt đen sâu thẳm của Trịnh Thành Tử đang ở ngay trước mặt thỏ trắng và hình bóng cô hiện rõ trong đôi mắt đó.

Trịnh Thành Tử bất lực, nheo mắt nhìn thỏ trắng, anh thấy rõ được sự tin tưởng tuyệt đối của thỏ trắng đối với anh từ ánh mắt cô nhìn anh, đột nhiên có cảm thấy buồn cười, vén nhẹ mái tóc của thỏ trắng và nói với giọng hài hước: "Thôi không có gì đâu… …vừa nãy anh… …anh chỉ đang nói đùa với em thôi… …"

"À dạ… …"

Thỏ trắng vẫn cảm thấy khó hiểu trước những câu nói đùa của Thành Tử.