Vẫn Luôn Thích Em

Chương 217: Chẳng lẽ chính là cô ấy (2)




Editor: Waveliterature Vietnam

Sau một hồi lâu suy nghĩ, Hạ Vân Hi lại chăm chú quan sát Trịnh Thành Tử và thỏ trắng lại một lần nữa, Thành Tử vẫn nhìn thỏ trắng với ánh mắt đó, cử chỉ vẫn ân cần, vẫn cưng chiều hết mực, cô nhận ra rằng đó không thể là cử chỉ của một anh trai dành cho em gái mình được, tình cảm này là dành cho người mình yêu, tình cảm của nam nữ, còn nữa Thành Tử luôn ôm chặt thỏ trắng, anh em sao có thể đứng ôm nhau mãi không buông như vậy được.

Khi Thành Tử nhìn thỏ trắng, đôi mắt luôn ngập tràn yêu thương, mỗi khi nói chuyện luôn có một nụ cười nhẹ trên môi anh. Tình cảm mà Vân Hi đã nhìn ra được là thứ tình cảm xuất phát từ trái tim đang yêu, một thứ tình cảm mãnh liệt, vậy mà tại sao lúc trước cô lại có thể nghĩ rằng đó là tình cảm anh em chứ!?

Hạ Vân Hi cúi gằm mặt xuống, dùng hết sức cắm chặt bờ môi của mình, cô cảm thấy trái tim mình đang tan nát, trời vẫn đang trong cái tiết ấm áp của tháng 10 nhưng tại sao cô lại cảm thấy như đang đắm mình trong hồ tuyết lạnh băng giá vào mùa đông, xung quanh chỉ toàn là cái lạnh đến buốt xương.

Ha Ha….

Anh ấy đã thích một người trong ba năm, mà hơn nữa cô bé đó lại là một học sinh lớp 6 ư!?

Hạ Vân Hi rất xinh đẹp, khuôn mặt xinh xắn với một cơ thể đẫy đà, cuối cùng lại không thể bằng một học sinh tiểu học, một cô bé ngay cả ngực cũng chưa phát triển!?

Hạ Vân Hi nhìn chằm chằm vào hai người họ một lúc lâu rồi quyết định quay người đi.

Không can tâm, Vân Hi thật sự không can tâm...

Thế nhưng....

Suốt cả quãng đường về nhà, Hạ Vân Hi giận dữ, nghĩ đến cảnh tượng mà mình được chứng kiến rồi lại nghĩ về tình cảm của bản thân mình bỏ ra trong suốt thời gian qua, nhưng rồi cô cũng dần lấy lại được bình tĩnh.

Đến cuối cùng cô vẫn cho rằng tất cả chỉ là suy đoán của riêng bản thân mình, có thể Trịnh Thành Tử là một anh trai ấm áp và rất yêu thương chiều chuộng em gái, Vân Hi vẫn chưa thực sự trả lời được cho câu hỏi cô băn khoăn, tình cảm của cô dành cho Thành Tử quá lớn, đến mức cô vẫn còn nghĩ rằng, hay là mình vẫn còn tia hi vọng.

Ngày thứ hai trong lớp tự học buổi tối, Hạ Vân Hi chần chừ một hồi lâu, rốt cục cũng xé một mẩu giấy, nắn nót viết rồi đưa cho Trịnh Thành Tử:

Tớ có thể hỏi cậu một chuyện được không?? Cậu nhất định phải trả lời một cách nghiêm túc, được chứ?^^

Thịnh Thành Tử nhận lấy tờ giấy, đọc nhanh qua, có chút nhíu mày rồi đặt bút viết:

Có chuyện gì?

Hạ Vân Hi nhìn chằm chằm vào ba chữ nằm gọn trong tờ giấy, trong lòng cảm thấy hơi bất ổn, cuối cùng cũng quyết định hỏi:

Cậu thật sự đã có bạn gái rồi ư? ( Đây thật sự không phải là cái cớ để cậu từ chối các bạn nữ khác à?)

Trịnh Thành Tử đọc câu hỏi, suy nghĩ một lát rồi đặt bút viết duy nhất một chữ: Ừ

Lấy lại tờ giấy từ trong tay Thành Tử, đôi tay Hạ Vân Hi trở nên run rẩy, cô dường như đang rất sợ phải đối mặt với câu trả lời đó, hít một hơi thật sâu, lấy hết tất cả sự dũng cảm, cô nhẹ nhàng mở tờ giấy ra và chỉ nhìn thấy vỏn vẹn một chữ: "Ừ" trái tim cô như bị bóp ngọt, cảm giác đau khổ lại tràn về.

Hạ Vân Hi nhìn chằm chằm vào chữ "ừ" một hồi lâu, cô cũng cảm nhận rằng, chữ này viết thật dứt khoát, như muốn khẳng định chắc chắn vậy, cô hít một hơi thật sâu rồi tiếp tục hỏi:

Bạn gái của cậu, có phải là người lần trước đã ở cạnh cậu khi ở trong bệnh viện không?? Nếu tớ nhớ không nhầm, cô bé ấy hiện tại đang học lớp 6 à?

Tờ giấy truyền đi một lúc lâu, Trịnh Thành Tử vẫn ngồi im không có động tĩnh gì.

Cuối cùng, anh ấy cũng cầm bút lên, viết vào đó rồi rất nhanh chóng trả lại cho Vân Hi.

Vừa mở tờ giấy ra, Hạ Vân Hi sững sỡ một hồi lâu, đầu óc cô giường như đang trống rỗng, "Đúng" chỉ có vậy thôi, một chữ thôi cũng đủ làm Vân Hi đổ sụp, vậy là mọi thứ cô từng nghĩ đến đã thành sự thật.

Đột nhiên, từ phía sau Vân Hi, thầy chủ nhiệm xuất hiện dơ tay thu lấy tờ giấy mà cô ấy đang cầm chặt trong tay.

Hạ Vân Hi bỗng giật mình, quay đầu nhìn lại, thấy thấy chủ nhiệm cau mày chăm chú đọc kĩ tờ giấy đó, Vân Hi có chút lo sợ, bây giờ cô thực sự hoảng loạn.

Chủ nhiệm lớp sau khi xem xong hết tờ giấy kia thì ánh mặt giận giữ nhìn Hạ Vân Hi, rồi lại ngước nhìn lên Trịnh Thành Tử, đưa tay gõ gõ lên bàn, ra hiệu cho Vân Hi ra ngoài cùng với mình.