Editor: Waveliterature Vietnam
"Sao cơ?? Không thể nào…" Thỏ trắng chạy lại đứng trước cửa, cầm lấy tay nắm và liên tục vặn qua vặn lại, "Kỳ lạ thật, tại sao lại không mở được cơ chứ?"
"Thôi bỏ đi, dù sao khóa này cũng sử dụng nhiều năm rồi, nó bị hỏng cũng là điều bình thường mà." Trịnh Thành Tử rút chìa khóa ra, nắm lấy tay thỏ trắng và đi về hướng nhà của cô ngay bên cạnh:
"Chúng ta đứng đây đợi một lát, chờ bố mẹ của anh về, họ sẽ tìm người sửa ổ khóa."
"Dạ, vậy thì được rồi!" Thỏ trắng gật đầu, bàn tay nhỏ bé ôm chặt lấy cánh tay của Trịnh Thành Tử, bước nhanh về phía cửa nhà mình.
Nhưng kì lạ, thỏ trắng cho chìa khóa vào trong ổ và vặn vẫn chỉ nghe thấy hai tiếng "cạch, cạch", cánh cửa vẫn không hề di chuyển.
"Chuyện gì đang xảy ra vậy??" Thỏ trắng vẫn đang cố sức vặn thử chìa khóa, cảm thấy kì lạ liền nói:
"Thế là thế nào nhỉ, tại sao cửa nhà em cũng không thể mở được??"
Lúc này, khi nghe thỏ trắng nói xong, khuôn mặt thanh tú của Trịnh Thành Tử khẽ nhăn lại, anh nheo mắt nhìn vào ổ khóa treo trên cánh cửa của nhà thỏ trắng, sau đó tiến đến sát cửa, ngồi hẳn xuống, tỉ mỉ quan sát kĩ bên trong ổ khóa.
"Làm sao vậy anh??" Thỏ trắng bị Thành Tử làm cho giật mình, liền lo lắng hỏi.
"Ổ khóa này…"Trịnh Thành Tử chỉ ngón tay vào lỗ khóa và quay đầu lại nói với thỏ trắng: "Ổ khóa này đã bị người ta phá hỏng rồi."
"Hả!? Thỏ trắng mặt biến sắc hét lên kinh ngạc, cúi đầu xuống nhìn theo hướng ngón tay Trịnh Thành Tử.
Quả nhiên, xung quanh ổ khóa có rất nhiều vết xước, vết cạy do người khác cố tình làm ra.
"Ca ca nước cam, ý của anh là…Khóa nhà em cũng không thể mở được là vì bị cạy hỏng rồi ư??" Thỏ trắng vừa lay lay cánh tay của Thành Tử vừa gấp gáp hỏi, giọng đầy hốt hoảng: "…Nhà của anh cũng không mở cửa được, có khi nào là khóa cửa bên đó cũng đã bị phá hỏng không anh??"
"Có lẽ là vậy." Trịnh Thành Tử gật đầu chau mày, nắm tay thỏ trắng đi tới trước cửa nhà của mình, sau một lúc cúi xuống nghiên cứu tỉ mỉ ổ khóa Thành Tử trầm ngâm nói: "Ổ khóa của cả hai nhà đều đã bị phá hỏng rồi, có người đã cố tình cạy nó."
"Vậy là có kẻ trộm ư!?" Trong đầu thỏ trắng chợt lóe lên ý nghĩ, cô hét lên với vẻ mặt ngạc nhiên hết sức.
"Ừ…" Trịnh Thành Tử chỉ trả lời ngắn gọn, mặt cậu ấy trở nên căng thẳng, nói xong liền rút điện thoại ra, gọi cho ông Chu và trình bày rõ với ông ấy chuyện này.
Thỏ trắng từ nãy giờ lo lắng đứng không yên, đợi Thành Tử vừa cúp điện thoại thì vội vàng hỏi: "Sao rồi anh, chú Chu nói như thế nào ạ??"
"Ông ấy bảo chúng ta cứ chờ ở cửa, không được chạy đi đâu lung tung, ông sẽ lập tức về liền." Trịnh Thành Tử giọng nhẹ nhàng, đưa tay lên xoa đầu trấn an thỏ trắng,
"Vậy là tốt rồi…" Thỏ trắng nép vào lòng Thành Tử khẽ gật đầu, dù có chuyện gì xảy ra chỉ cần có Thành Tử ở bên che chở bảo vệ thì thỏ trắng sẽ cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều.
"May là hôm nay anh đã xin nghỉ lớp học buổi tối để về sớm." Trịnh Thành Tử thở phào nhẹ nhõm, tay ôm chặt lấy vai của thỏ trắng, thấp giọng nói: "Nếu như chỉ có em một mình ở nhà giờ này, thì không biết xảy ra chuyện gì nữa."
"Dạ…"Thỏ trắng cúi đầu suy nghĩ một lát, càng nghĩ cô lại càng thấy sợ, cửa này không biết là đã bị phá hỏng từ lúc nào, rõ ràng hôm qua khi thỏ trắng về nhà khóa cửa vẫn hoạt động bình thường, ngày hôm nay lại không thể mở được nữa, những tên trộm này….bọn chúng cũng dám hành động vào ban ngày ư.
Nếu trong trường hợp, thỏ trắng tan học và về nhà sớm thì có lẽ đã bị nhốt bên ngoài nhà với hai chiếc ổ khóa đều bị hỏng, thỏ trắng chợt rùng mình, cảnh tượng đó chỉ nghĩ đến thôi cũng đã thấy khủng khiếp rồi.
Trịnh Thành Tử liếc xuống, nhìn chăm chú vào gương mặt trắng bệch của thỏ trắng, thấy vẻ mặt tái nhợt hoảng loạn vì sợ hãi của cô mà trong lòng anh cảm thấy có chút không đành lòng, Thành Tử đưa những ngón tay thon dài nhẹ nhàng nâng cằm thỏ trắng lên và nói: "Thỏ trắng, nhìn anh này."