Editor: Waveliterature Vietnam
"Tớ….Nhà tớ có chút chuyện. Mẹ tớ mới gọi điện bảo xin giáo viên chủ nhiệm cho nghỉ để về gấp." Hạ Vân Hi sững người, mỉm cười ấp úng trả lời.
"Ừ…Vậy cậu đi nhanh đi, chủ nhiệm lớp vừa mới đi ra kìa." Cô bạn cùng bàn gật đầu và cũng không hỏi gì thêm.
"Ừ."
Hạ Vân Hi mang cặp sách vào, rồi đuổi theo giáo viên chủ nhiệm, sau khi trình bày và xin phép nghỉ học, chủ nhiệm lớp liền gật đầu đồng ý.
Lúc này Địch Hạ Phong ngồi trong lớp, thấy Hạ Vân Hi xin nghỉ cùng với Trịnh Thành Tử thì cau mày tỏ vẻ nghi ngờ, suy nghĩ một lúc rồi cũng thu dọn túi sách, và quyết định xin chủ nhiệm lớp cho nghỉ.
Hạ Phong đi ra cửa phòng học, nhìn Hạ Vân Hi sau đó đuổi theo thầy giáo chủ nhiệm, giả vờ nhăn nhó trình bày: "Thầy ơi, em…"
"Sao thế?" Thầy giáo quay đầu lại, nhìn Địch Hạ Phong ánh mắt nghi ngờ.
"Em…Em bị đau bụng, buổi học vào tối nay có thể cho em nghỉ được không ạ?" Địch Hạ Phong hai tay ôm lấy bụng, vẻ mặt khổ sở, đau đớn nhìn thầy chủ nhiệm hỏi.
"Em xin nghỉ học ư?" Thầy Dương nheo mắt lại, nhìn Địch Hạ Phong với thái độ ngờ vực hỏi.
"Dạ…Đúng vậy….Ôi thầy ơi….Em đau bụng quá…"Địch Hạ Phong mặt nhăn nhó, nhìn thầy chủ nhiệm và tiếp tục than vãn.
"Cụ thể là em đau ở vị trí nào??"
"Dạ….là ở chỗ này…?"
Hạ Phong chỉ xuống phía dạ dày mình và nói.
"Đau dạ dày ư?"
"Dạ!!"
"Vậy em đi xuống phòng bệnh xá gặp cô y tá bảo cô xem qua, nếu như cô ấy bảo cần phải nghỉ ngơi thì thầy cũng đồng ý cho em nghỉ học."
"Oái…"Địch Hạ Phong chần chừ.
Không ổn rồi…Tuy rằng cô y tá thường ngày rất thân thiện, nhưng đối với việc nói dối để xin nghỉ học thì thật sự là chưa bao giờ cô ấy đồng ý, nếu như học sinh bị bệnh nặng thì đích thân cô sẽ đưa học sinh đó đi bệnh viện, chăm sóc rất tận tâm, và còn gọi điện về thông báo cho gia đình biết….
"Làm sao vậy? dạ dày của em không đau nữa à??" Thầy Dương hỏi với giọng trêu đùa.
"Không đau nữa rồi thầy ạ, không đau nữa….đột nhiên hết đau rồi!" Địch Hạ Phong vội vàng lắc đầu, xoay người chạy nhanh về phía lớp học.
"Này!" Thầy Dương nhìn dáng vẻ đang chạy trốn của Địch Hạ Phong thì hét lớn: "Em mượn cớ để nghỉ học có chút kỳ quái đấy, hôm sau nhớ lấy lý do khác nhé."
————
Lúc này Hạ Vân Hi sau khi xin thầy giáo nghỉ học thì liền vội vàng chạy theo Trịnh Thành Tử.
Cô ấy đi theo Thành Tử xuống cầu thang, đi qua một dãy hành lang, vào phía trong khu để xe của trường học, rồi theo anh ấy ra cổng trường, còn đi qua một con đường lớn, cứ đi theo sau lưng như vậy cả một quãng đường dài.
Có lẽ bởi vì Vân Hi đã thích Trịnh Thành Tử quá nhiều, cho dù chính anh ấy nói rằng mình đã có bạn gái, nhưng Vân Hi chưa tận mắt chứng kiến nên cô vẫn không tin đó là sự thật.
Hoặc là bởi vì cô cố chấp, luôn nghĩ rằng Thành Tử chưa bao giờ tự mình nói rằng không thích cô, chưa bao giờ cự tuyệt cô, nên Hạ Vân Hi vẫn luôn cố chấp cho mình cơ hội.
Suốt cả quãng đường dài Trình Thành Tử vẫn chẳng hay biết gì về việc Vân Hi đi đằng sau, anh hướng thẳng về phía nhà của mình, bỗng nhiên a thấy bóng dáng của thỏ trắng đứng lắc lư ở phía trước.
Bây giờ là mấy giờ rồi, sao giờ này thỏ trắng mới tan học??
Trịnh Thành Tử khẽ nhíu mày nghĩ thầm, cúi đầu nhìn vào đồng hồ trên cổ tay, đã 6 giờ rưỡi rồi, trường của thỏ trắng không phải 5 giờ là đã tan học rồi hay sao….
"Thỏ trắng!" Thấy thỏ trắng Trịnh Thành tử bèn thắng gấp xe, dừng lại và gọi lớn.
Thỏ trắng đang đi chậm rãi lắc lư ở trên vệ đường nghe tiếng gọi của Trịnh Thành Tử bỗng giật mình quay đầu lại, hét lên với vẻ mặt ngạc nhiên: Ca ca nước cam!?"
Hạ Vân Hi đứng cách chỗ Thành Tử không xa, đột nhiên bị bất ngờ bởi sự xuất hiện của một cô bé nhỏ nhắn tóc buộc đuôi ngựa bèn ngừng lại, trong lòng tràn đầy nghi hoặc, cô bé kia trên cổ còn mang khăn quàng đỏ, thoạt nhìn thấy quen quen.
Hình như….đây có phải là cô bạn gái mà Trịnh Thành Tử đã nhắc đến trước kia, trong lúc ở bệnh xá phải không?