Vẫn Luôn Thích Em

Chương 204: Dấu mốc của sự trưởng thành (7)




Editor: Waveliterature Vietnam

"Làm sao nữa vậy?" Trịnh Thành Tử dừng viết, xoay đầu lại nhìn Thỏ Trắng, ánh mắt dò xét hỏi " Sao em vẫn còn đứng đấy, có chuyện gì nữa sao"

"À, không có gì nữa đâu" Thỏ Trắng thẹn thùng cúi mặt, nhỏ nhẹ nói.

"Vậy sao em vẫn cứ đứng mãi ở đây thế?"

"Em…Em sợ ngồi xuống, nó sẽ lại chảy ra ngoài mất.." Thỏ trắng tỏ vẻ khổ sở, ngại ngùng ghé sát Trịnh Thành tử nói.

Trịnh Thành Tử lắc đầu cười, đưa tay lên xoa đầu Thỏ trắng: "Chẳng phải em đã dùng "cái kia" rồi sao, ừ thì nó sẽ lọt, nhưng nó cũng sẽ không chảy ra ngoài làm dơ quần áo em đâu, em sợ cái gì chứ?"

"Thì đây là lần đầu tiên em tới ngày…có chút bỡ ngỡ không kịp chuẩn bị…" Thỏ trắng cúi đầu, để lộ ra gương mặt trắng nõn, ửng hồng như trái táo chín.

"..."

Trịnh Thành Tử không nói gì, chỉ đứng yên lặng ngắm nhìn khuôn mặt dễ thương với biểu cảm ngượng ngùng của Thỏ Trắng.

Một lúc sau, Thành Tử mới bỏ bút xuống, chậm rãi đứng dậy, đưa cánh tay ra, một tay nắm lấy tay thỏ trắng, tay kia xoa xoa lên mái tóc của cô ấy, nhẹ nhàng hôn cô ấy một cái, rồi vòng tay ôm thật chặt Thỏ Trắng vào lòng " Em đừng sợ"

Thỏ Trắng đứng yên, nằm gọn trong lồng ngực của Thành Tử, không nhúc nhích cũng không nói gì.

"Tại sao em không nói gì vậy hả?" Trịnh Thành Tử vừa nói vừa luồn mấy ngón tay thon dài của mình vào mái tóc đen mượt mà của Thỏ Trắng, sau đó còn tinh nghịch quấn mấy lọn tóc quanh tay mình.

" Em…có đúng là nếu như cái kia tới rồi thì em sẽ được gọi là người lớn đúng không, em đã trưởng thành rồi đúng không??"

Một lát sau, Thỏ Trắng ngẩng mặt lên, nhìn vào mắt Trịnh Thành Tử phụng phịu hỏi.

"Ừ…. Có thể coi là vậy cũng được" Trịnh Thành Tử suy nghĩ một lúc rồi gật đầu nhẹ nhàng đáp: "

Hơn nữa, nếu như xét theo pháp luật, thì em cũng đã là người lớn rồi."

"Nếu như trở thành người lớn rồi thì em sẽ không được làm nũng, không được yếu đuối, không thể cứ muốn khóc là khóc đúng không??" Thỏ trắng cắn chặt môi, nhìn Trịnh Thành Tử và khẽ nói: "Em thật sự sẽ không được xem phim hoạt hình, không được ăn nhiều kẹo, không được chơi với mấy đứa nhóc nữa ư??"

"Ha ha…" Trịnh Thành Tử không nhịn được cười khi nghe Thỏ Trắng nói như vậy, anh đưa tay lên nhẹ nhàng véo vào má của Thỏ Trắng và hỏi: "Ai nói với em những chuyện đó người lớn không được làm hả?"

"Em…là em tự nhìn ra" Thỏ trắng nháy mắt tinh nghịch, giải thích tiếp: " Anh nhìn bố và mẹ Mụ Mụ đi, họ đều là người lớn, chưa bao giờ em thấy họ khóc hay nũng nịu, cũng không thấy họ xem phim hoạt hình hay ra sân chơi...."

Trịnh Thành Tử véo nhẹ cặp má mềm mềm của Thỏ trắng, cười dịu dàng: "Em trở thành người lớn là một điều tốt, nhưng không phải ai là người lớn cũng giống nhau, mỗi người là một cá thể khác biệt, và mỗi người đều có cuộc sống và cách sống riêng của mình, em chỉ cần sống sao mà em thấy vui vẻ, thoải mái là được, đừng quá cứng nhắc, đừng nghĩ rằng làm người lớn là bản thân phải làm như thế này như thế kia, phải trở thành một người hoàn toàn khác, trưởng thành không phải là như vậy đâu."

" Thật hả anh…? Thỏ Trắng khịt cái mũi đưa tay lên vuốt vuốt tỏ vẻ là mình đã hiểu " vậy thì tốt rồi anh ạ."

"Ừ".Trịnh Thành Tử ôm Thỏ Trắng vào lòng, vỗ vỗ nhẹ lên vai như động viên an ủi.

Thỏ Trắng nằm yên trong lồng ngực của Trịnh Thành Tử, rồi như chợt nghĩ ra cái gì đó, bật dậy thật nhanh, ngước đầu lên hướng ánh mắt tò mò về phía Thành Tử: "Vậy từ giờ em có thể làm bạn gái của anh rồi sao?"

Trịnh Thành Tử vẫn đứng đấy ôm chặt thỏ trắng và không trả lời.

" Không thể được hả anh?" Thỏ trắng vừa hỏi vừa nhìn thẳng vào mắt Thành Tử.