Vẫn Luôn Thích Em

Chương 20: Chúng ta sẽ cùng nhau đi học (5)




Mặc dù, Trình Thành Tử đứng ở lối ra vào của lớp học nhưng đôi mắt của cậu vẫn dõi theo thỏ trắng. Nhưng khi nhìn thấy đôi mắt của thỏ trắng và cô giáo thay phiên nhau nhìn cậu, trong người cậu đột nhiên có cảm giác gì đó bất an.

Sau khi do dự khoảng hai giây, Trình Thành Tử quyết định đi về hướng thỏ trắng.

"Ca ca nước cam!" Thỏ trắng thấy Trình Thành Tử đến thì cô bé nhanh chóng chạy tới, đưa bàn tay mềm mại của cô vòng vào tay Trình Thành Tử, rồi đứng cạnh cậu trước mặt cô giáo.

Ừm... một cậu bé có gương mặt điển trai nhưng lại có một đôi tay vô cùng trắng trẻo và đáng yêu.

Cô giáo nhìn hai bàn tay của Trình Thành Tử đang trước mặt, với nét đẹp xinh xắn như những hoàng tử trong truyện cổ tích. Cô giáo của thỏ trắng chợt cảm thấy tủi thân khi một đứa bé ba tuổi lại có bạn trai, trong khi cô giáo năm nay đã tròn 23 tuổi, cô thậm chí vẫn chưa thấy được bóng dáng của bạn trai tương lai bao giờ.

"Cô giáo... cô giáo..." thỏ trắng liên tục gọi cô giáo trong khi cô đang thờ thẫn với nhiều suy nghĩ.

"À, sao vậy thỏ trắng?"

"Con có thể về nhà được chưa cô?"

"À ừ... Con có thể về nhà rồi..." Cô giáo gật đầu và đứng dậy, đưa thỏ trắng đi ra phía cửa: "Hai đứa về nhà cẩn thận nhé, chú ý đi đường phải an toàn nhé. Bạn trai nhớ trông coi thỏ trắng dùm cô nhé.."

"Tạm biệt cô giáo!" thỏ trắng quay lại và vẫy tay với cô giáo, sau đó nắm tay Trình Thành Tử và bước đi.

Trên đường về, Trình Thành Tử bế chú thỏ một lúc rồi khẽ nói: "Em đã nói gì với cô giáo của em vậy?"

"À? " thỏ trắng quay đầu lại và nhìn vào khuôn mặt thanh tú của Trình Thành Tử rồi mỉm cười.: "Em đã anh là bạn trai của em."

"... Chẳng phải anh đã nói với em rằng anh vẫn chưa nghĩ đến việc đó mà?" Trình Thành Tử khẽ cau mày, nhìn thỏ trắng với nét mặt khó chịu.

"Thì anh cứ nghĩ về chuyện đó từ từ cũng được mà." Thỏ trắng gật đầu rồi trả lời nghiêm túc. Thỏ trắng mỉm cười và tiếp tục nói: "Dì Chu đã nói rằng kết quả mà anh nói sẽ không quan trọng đâu.

Điều quan trọng nhất là dì đã đồng ý rằng em sẽ là bạn gái của anh! ""

... ""

"Dì còn nói rằng dì chỉ muốn em làm bạn gái của anh mà thôi! " thỏ trắng vui vẻ nói với Trình Thành Tử trên đoạn đường về nhà.

"..."

"Ca ca nước cam, khi nào cả em và anh mới có thể lớn lên được? Em có thể cưới anh vào năm bao nhiêu tuổi?" Thỏ trắng hồn nhiên hỏi.

"..." Trình Thành Tử không biết nói gì ngoài việc im lặng và lắng nghe thỏ trắng nói.

"Có thực sự như anh nói, em có thể ngủ với anh mỗi ngày nếu em kết hôn với anh không? "

"... Anh mệt rồi, giờ em đi bộ nhé. "

Trình Thành Tử nới lỏng tay của thỏ trắng, rồi để thỏ trắng đứng giữa đường và cậu bỏ đi trước.

"Này... ca ca nước cam, anh phải đợi em về nhà cùng với anh chứ... tại sao anh không nói chuyện với em, tại sao anh lại đi nhanh thế, em không thể theo kịp anh này..." thỏ trắng cầm túi của cô bé bằng hai tay và chật vật chạy đuổi theo kịp Trình Thành Tử bằng hai đôi chân ngắn nhỏ.

Năm ngày sau, đúng vào ngày 1 tháng 9, trường tiểu học mà Trình Thành Tử theo học chính thức khai giảng.

Trình Thành Tử đã trở thành học sinh lớp bốn, nên mọi ngày cậu đều phải đến trường trước 8:00 mỗi sáng, và trường mẫu giáo của thỏ trắng sẽ bắt đầu vào lúc 8:30 mỗi sáng. Nên Trình Thành Tử không thể đưa thỏ trắng đến trường được.

Bên cạnh đó, ngôi trường mà Trình Thành Tử theo sẽ kết thúc vào lúc 4:30 chiều, nhưng thỏ trắng lại ra về sớm hơn vào lúc 4 giờ chiều, vì vậy cậu cũng không thể đón được thỏ trắng.

Mỗi buổi sáng không có Trình Thành Tử bế thỏ trắng đi học, thế là cô nàng khóc ầm ĩ gần như suốt mỗi sáng đi học. Thậm chí cô giáo tin rằng thỏ trắng là bạn gái của Trình Thành Tử.