Vẫn Luôn Thích Em

Chương 196: Tuỳ thuộc vào tâm trạng (1)




Editor: Waveliterature Vietnam

Trịnh Thành Tử nhìn vào ánh mắt bối rối của thỏ trắng, và sau một lúc lâu thì cuối cùng cậu cũng hỏi thỏ trắng một cách bất lực: "Em có biết bạn gái nghĩa là gì không??"

"Hả?" Thỏ trắng tiếp tục nhìn vào Trịnh Thành Tử với ánh mắt bối rối: "Có phải bạn gái là có thể ở trong nhà anh, ăn cùng anh và ngủ cùng nhau không?"

"..."

Trịnh Thành Tử không thể không trợn tròn mắt, cách đây vài năm trước, bà Chu đã nói những điều này với thỏ trắng nhưng đến bây giờ thì thỏ trắng thậm chí vẫn còn nhớ nó cho đến bây giờ.

"Ngoài những thứ này, thì còn điều gì khác không?"

"Ngoài những thứ này ra..." Thỏ trắng suy nghĩ chăm chú, nửa người thỏ trắng ngồi xổm, rồi ngước lên và tỏ vẻ phấn khích khi kề sát người Trịnh Thành Tử: "Ngoài những thứ này, em cũng có thể thay đổi từ bạn gái thành vợ của anh!!"

"..."

Trịnh Thành Tử cau mày, một đôi mắt trong veo liếc nhìn thỏ trắng: "Chẳng phải hằng ngày em đều ăn và ngủ cùng với anh rồi à?"

"Này..."

Thỏ trắng hơi sững sờ, nhưng đó cũng là sự thật. Ngay cả khi thỏ trắng không phải là bạn gái của Trịnh Thành Tử thì thỏ trắng khác mọi cô gái khác khi ăn và ngủ cùng Trịnh Thành Tử...

"Điều đó có nghĩa là... Trên thực tế, em đã là bạn gái của anh ư?" Thỏ trắng hỏi bất ngờ về phía Trịnh Thành Tử.

"..."

Trịnh Thành Tử im lặng một lúc, rồi lắc đầu: "Không... em vẫn không hiểu rõ bạn gái là gì."

"Hả?" Thỏ trắng chỉ cảm thấy rằng suy nghĩ của mình lâu nay đã bị Trịnh Thành Tử làm thay đổi ư: "Nếu vậy thì theo anh, bạn gái có nghĩa là gì?"

Đôi mắt của Trịnh Thành Tử hơi nheo lại, và nhìn vào đôi má ửng hồng trên gương mặt thỏ mảnh khảnh. Cuối cùng cậu cũng không thể không cúi đầu và hôn nhẹ lên cổ thỏ trắng. Giọng nói yếu ớt: "Anh sẽ giúp em hiểu bạn gái có nghĩa là gì...... "

"À..." Thỏ trắng gật đầu bối rối.

Có một cảm giác chạm vào cổ giống như dái tai, và một cái chạm nhẹ nhàng, ấm áp từ từ lan dọc theo cổ thon của thỏ trắng.

"Em..." Thỏ trắng có ý định phản kháng khi thỏ trắng cảm thấy cổ cô có cảm giác ngứa ngáy. Thỏ trắng nghe thấy giọng nói trầm thấp của Trịnh Thành Tử vang lên bên tai: "Em đừng chống cự!"

"À..."

Nhưng cảm giác rất ngứa ngáy thực sự hơi khó chịu với thỏ trắng...

Thỏ trắng nhắm chặt mắt và cố gắng tự dặn bản thân: "Mình chịu được, mình sẽ chịu được, mình sẽ chịu được..."

Nhưng... trái tim thỏ trắng đập nhanh hơn...

"Này... ca ca nước cam??" Thỏ trắng cuối cùng cũng không thể không hét lên với Trịnh Thành Tử.

"Hừm?"

"Anh vẫn chưa giải thích với em bạn gái có nghĩa là gì?" Thỏ trắng hỏi một cách khó hiểu. "Tại sao anh không giải thích mà anh lại đi liếm cổ em..."

"..."

Trịnh Thành Tử dừng hành động với một chút buồn rầu và đột nhiên cắn vào cổ thỏ trắng.

"Á..." Thỏ trắng cảm thấy đau ở cổ và nhanh chóng đưa tay tìm đến chỗ bị cắn.

"Giống như bây giờ." Trịnh Thành Tử đứng thẳng dậy, và đôi mắt cậu nhìn theo hướng về phía thỏ trắng: "Dái tai và cổ là tất cả những gì bạn trai muốn làm với bạn gái của mình."

"Hả?" Thỏ trắng bị sốc rồi nói lắp hỏi: "Mỗi ngày... anh sẽ làm như vậy với em ư?"

"Điều này còn phụ thuộc vào tâm trạng." Những ngón tay mảnh khảnh của Trịnh Thành Tử chạm nhẹ vào môi cậu và đôi môi co giật về phía thỏ trắng với nụ cười ranh mãnh: "Cũng có thể như vậy nhiều lần trong ngày."