Editor: Waveliterature Vietnam
Sau khi Đích Hạ Phong nghe câu này, cậu sững sờ và không biết nên làm gì nhưng mỉm cười.
Trịnh Thành Tử bối rối khi nhìn thỏ trắng cười hạnh phúc với Đích Hạ Phong. Cậu quay đầu lại và quay sang Hạ Vân Hi: "Hạ Vân Hi này, cậu có thể đổi chỗ với Đích Hạ Phong. Tớ có vài điều muốn hỏi cậu ấy."
Hạ Vân Hi ngập ngừng một lúc rồi cuối cùng miễn cưỡng đứng dậy và đi về phía Đích Hạ Phong và thay đổi vị trí với cậu ấy.
Đích Hạ Phong bước tới Trịnh Thành Tử và ngồi xuống cạnh cậu. Khuôn mặt Đích Hạ Phong đầy băn khoăn và hỏi Trịnh Thành Tử: "Cậu đang tìm làm gì vậy??"
Trịnh Thành Tử liếc nhìn Đích Hạ Phong và hạ giọng rồi hỏi: "Làm thế nào mà cậu lại đưa Hạ Vân Hi tới đây vậy?"
"Cô ấy tự đến đây mà, tớ rủ cô ấy đến đây làm gì..." Đích Hạ Phong bất lực nhìn Trịnh Thành Tử: "Tớ nói với Hạ Vân Hi rằng cậu đã có bạn gái, nhưng cô ấy không tin điều đó, cô ấy nói cô ấy chưa bao giờ gặp bạn gái của cậu trước đây. Tớ cũng nói lại rằng hôm nay sẽ có bạn gái cậu đến chăm sóc cậu khi cậu bị ốm như vậy, nhưng cô ấy lại càng muốn đến để xem bạn gái của cậu là người như thế nào, thực sự cô ấy tò mò lắm. "
"..."
"Khi tớ bước vào, ban đầu tớ muốn giới thiệu thỏ trắng. Ai ngờ rằng Hạ Vân Hi đã chào thỏ trắng là em gái của cậu trước...." Đích Hạ Phong giơ tay và nói với vẻ thất vọng: "Với lại cậu cũng không phủ nhận điều đó."
"..." Trịnh Thành Tử cảm thấy đầu mình hơi đau.
Mặt khác, Hạ Vân Hi đang nói chuyện với thỏ trắng về Trịnh Thành Tử: "Thỏ trắng, em biết đấy, anh trai của em rất nổi tiếng ở trường, và có rất nhiều cô gái trong lớp chị thầm yêu anh ấy."
"Này..."
"Nhưng Đích Hạ Phong luôn nói rằng Trịnh Thành Tử có bạn gái, nhưng mọi người chưa bao giờ thấy bạn gái của cậu ấy, và không có cô gái nào khác ở quanh cậu ấy, vì vậy tất cả tụi chị đoán rằng cậu ấy nói rằng cậu ấy đã có bạn gái để ngăn chặn các cô gái." Hạ Vân Hi nghiêm túc nhìn thỏ trắng và nói: "Giờ chị biết rằng rằng anh trai của em hiện tại không có tình cảm với chị, nhưng chị nghĩ nếu cậu ấy không thích chị ngay bây giờ, trong ba năm cấp ba này thì cậu ấy sẽ thích chị một ngày nào đó trong tương lai?? "
"..." Thỏ trắng chớp mắt và nhìn Hạ Vân Hi đang ngồi trước mặt. Trong một khoảnh khắc, thỏ trắng thậm chí không biết phải nói gì.
"Phải rồi, anh trai của em đã nhắc gì với em về đến bạn gái của cậu ấy với em chưa?" Hạ Vân Hi nhìn thỏ trắng, tò mò hỏi thẳng mặt với cô.
"Hạ Vân Hi!" Trịnh Thành Tử cuối cùng cũng không thể không cau mày và hét tên Hạ Vân Hi.
"Ồ... xin lỗi... tớ chỉ tò mò thôi..." Xia Yan quay đầu lại và lè lưỡi về phía Trịnh Thành Tử, mỉm cười.
Thỏ trắng cúi đầu và nhìn vào Hạ Vân Hi với ánh mắt ngại ngùng và không nói chuyện.
Trịnh Thành Tử nhìn xuống đồng hồ và nói với Đích Hạ Phong: "Thời gian không còn sớm, các cậu cũng nên quay lại trường đi chứ?"
"À?" Đích Hạ Phong khịt mũi, nhìn xuống đồng hồ rồi thì thầm: "Nhưng giờ đang là giờ tự học..."
Trịnh Thành Tử đưa mắt sang liền nhìn Đích Hạ Phong.
"Ha ha ha... đúng rồi, chuẩn bị qua tiết học lớp mới nên tớ nghĩ chúng ta..." Đích Hạ Phong nhanh chóng đổi tình thế lại với một nụ cười và nói: "Hạ Vân Hi này, chúng ta nên nhanh chóng quay lại nào..."
"Ồ... à..." Hạ Vân Hi nhìn cả hai với chút thờ ơ và ngập ngừng rồi gật đầu.
Khi Đích Hạ Phong và Hạ Vân Hi rời đi, thỏ trắng không hề nói gì, cuối cùng cũng chỉ vào Trịnh Thành Tử: "Ca ca nước cam..."
"Hừm??"
"Anh... anh luôn nói rằng em vẫn chưa trưởng thành..." Thỏ trắng cắn đôi môi màu đỏ với một khuôn mặt nhỏ, nhìn Trịnh Thành Tử lắp bắp: "Có... phải là vì anh đã thích người khác rồi ư? "