Vẫn Luôn Thích Em

Chương 176: Một người hay ghen (1)




Editor: Waveliterature Vietnam

Thỏ trắng chạy khắp nhà bếp và đi đến đứng bên mép bồn rửa trước khi cô dừng lại. Thỏ trắng giữ mép bồn rửa bằng một tay và tay kia đặt vào ngực cô.

Trái tim vẫn đang đập rất nhanh, và tốc độ đập như bay ra khỏi lồng ngực.

Chuyện gì đã xảy ra...

Chẳng phải đây là lần đầu ca ca nước cam chủ động hôn thỏ trắng như vậy ư...

Làm thế nào mà nhịp tim của thỏ trắng đột nhiên trở nên nhanh như vậy??

Thỏ trắng giữ bàn tay ở mép bồn rửa và bình tĩnh lại một lúc thì nhịp tim dần dần hạ xuống.

Uh... đó không phải là khúc dạo đầu cho cảm nắng hay sao?

Nhưng ca ca nước cam chỉ hôn thỏ trắng, dù trời lạnh, có phải nó quá nhanh không??

Thỏ trắng suy nghĩ một lúc, nhưng khi cô nghĩ về cái chạm nhẹ và mềm mại thì nhịp tim sẽ vô thức tăng tốc trở lại.

"Bình tĩnh nào! Bình tĩnh nào!"

Thỏ trắng tuyệt vọng nói với chính mình.

Sau đó nhanh chóng tìm nồi cơm, mở hộp cơm, cho hai bát gạo vào và vo sạch với hai lần nước.

Đặt gạo đã được vo vào nồi cơm điện, nhấn chế độ nấu cháo và thỏ trắng nhìn 40 phút hiển thị trên màn hình điện tử, và cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.

Cháo này sẽ mất một lúc để nấu, hay tranh thủ lấy bài tập về nhà và hoàn thành luôn?

Khi thỏ trắng nghĩ về điều này thì thỏ trắng nhanh chóng đi lấy cặp của mình và bắt đầu làm bài tập về nhà ngay trên bàn ăn bên ngoài bếp.

Khi bài tập về nhà của thỏ trắng được hoàn thành cũng là lúc cháo trong nồi cơm đã được nấu chín.

Thỏ trắng cẩn thận mở nắp, và có những tiếng sôi của cháo nổi lạch bạch.

Thỏ trắng lấy một bát thỏ cho mình và một bát lớn cho Trịnh Thành Tử. Sau đó, thỏ trắng mở tủ lạnh và tìm thêm một vài món ăn kèm theo rồi cẩn thận đi lên lầu.

Khi thỏ trắng đẩy cửa phòng ngủ thì nguyên căn phòng được bao phủ bởi ánh sáng lờ mờ.

Bầu trời bên ngoài đã tối sẫm lại, và không có ánh sáng trong phòng Trịnh Thành Tử.

Qua ánh sáng yếu ớt của đèn đường bên ngoài cửa sổ, thỏ trắng ngoắc ngoắc tay và đặt bát cháo cạnh bàn cạnh giường ngủ. Sau đó, thỏ trắng quay lại và bật đèn trong phòng.

Trịnh Thành Tử dường như không biết mình ngủ khi nào.

Những tấm chăn nằm một cách lộn xộn, và người đàn ông cao lớn của thỏ trắng nằm thu gọn người lại trên một chiếc giường lớn. Khuôn mặt đẹp trai bị che khuất bởi một nửa chiếc chăn, để lộ nửa trên khuôn mặt nhỏ.

Thỏ trắng đứng cạnh giường và nhìn Trịnh Thành Tử với một số khó khăn. Mặc dù thỏ trắng không muốn đánh thức Trịnh Thành Tử, nhưng cuối cùng thỏ trắng cũng lay nhẹ người cậu rồi thì thầm: "Ca ca nước cam... dậy nào, dậy để ăn tối nào."

Trịnh Thành Tử vẫn đang ngủ thiếp đi ngay khi thỏ trắng bật đèn, nhưng vì không đủ sức trong cơn sốt, thực tế là chiếc giường ấm áp, nên cậu vẫn không dậy.

Khi thỏ trắng thấy Trịnh Thành Tử không di chuyển, cô đưa tay ra và lay mạnh hơn: "Ca ca nước cam... ca ca nước cam??"

Trịnh Thành Tử cầm chăn và lăn qua. Cậu từ từ mở một mắt còn mắt kia vẫn nhắm và nhìn thỏ trắng. Trịnh Thành Tử nở một nụ cười trên môi và nói: "Bữa tối đã xong rồi ư?"

"Vâng ạ!" Thỏ trắng thấy Trịnh Thành Tử tỉnh dậy liền cảm thấy vui vẻ. Thỏ trắng nhanh chóng đưa tay ra và đỡ Trịnh Thành Tử ngồi dậy. Cậu ngồi dựa trên thành giường, rồi kéo tô cháo trên bàn cạnh giường. " Cháo vừa mới chín nên còn hơi nóng, anh nên ăn cẩn thận... "

Trịnh Thành Tử cũng khá đói sau một ngày bị sốt, đôi mắt cậu đập vào bát cháo nằm trong tay thỏ trắng, rồi ngước lên và nhìn khuôn mặt trắng trẻo của thỏ trắng, và giọng nói với một chút buồn bã: " Em có đút cho anh ăn không? "