Editor: Waveliterature Vietnam
"Không, em đã sắc thuốc với nước ấm chứ không phải nước sôi." Thỏ trắng không thể tin khi nghe bát thuốc của mình quá nóng rồi nhanh chóng lấy bát thuốc từ tay Trịnh Thành Tử. Thỏ trắng đặt nó lên bàn tay và đo thử nhiệt độ. Sau đó, cô nhìn Trịnh Thành Tử với ánh mắt khó hiểu: "Em thấy nó không quá nóng, nhiệt độ vừa phải mà."
"..." Trịnh Thành Tử không nói nên lời.
"Ca ca uống nhanh lên, uống đi, nếu thuốc lạnh, sẽ không tốt đâu." Thỏ trắng đặt bát thuốc trong tay lại vào tay Trịnh Thành Tử rồi giục cậu.
"..." Trịnh Thành Tử cúi đầu, nhìn vào nước thuốc trước mặt mình, đắm chìm trong giây lát, rồi nói với thỏ trắng: "Chà, em có thể rót cho anh một cốc nước không??"
"Được rồi." Thỏ trắng gật đầu, mang theo chiếc ly nằm trên bàn cạnh giường và quay vào bếp.
Trịnh Thành Tử nhanh chóng kéo chăn và trèo ra khỏi giường. Cậu quay lại trong phòng và không tìm thấy nơi nào để đổ thuốc. Khi cậu định mở cửa sổ và đổ thuốc ra khỏi cửa sổ thì tiếng của thỏ trắng giòn giã vang lên đằng sau, cô nói: "Ca ca nước cam?? Anh đang đứng ở cửa sổ với bát thuốc làm gì vậy ạ?"
"..."
Trịnh Thành Tử trở nên đột ngột sững sờ, đứng hình lại. Cậu mỉm cười với thỏ trắng: "Anh... anh xem khung cảnh bên ngoài."
"Anh đừng xem nữa, không có gì ngoài mặt trời đang lặn đâu." Thỏ trắng cau mày và nói với Trịnh Thành Tử: "Anh đang bị sốt. Tại sao anh không nằm trong giường và đắp chăn cho ấm người đi mà sao lại ra khỏi giường? Anh quay lại giường đi, đúng rồi anh uống thuốc xong chưa?"
"À..." Mặc dù đầu Trịnh Thành Tử có một chút lảo đảo và gần như không tỉnh táo, nhưng cậu lại cảm thấy tốt hơn nhiều so với ở trường.
Nhưng nhìn bát thuốc ngày trước mặt, lòng Trịnh Thành Tử cảm thấy khổ sở vô cùng.
"Thôi nào." Thỏ trắng đi theo đằng sau Trịnh Thành Tử, giám sát cậu trèo lên giường, sau đó do dự và thì thầm: "Ca ca nước cam, anh không nên sợ uống thuốc như vậy chứ?"
Trông Trịnh Thành Tử trông có vẻ lúng túng, rồi cậu nói: "Anh không..."
"Vậy tại sao anh lại uống thuốc lâu như vậy chứ?" Thỏ trắng chớp mắt và nhìn vào tay Trịnh Thành Tử đang cầm bát thuốc. Thỏ trắng thúc giục: "Anh nhắm mắt lại và uống đi. Mẹ em bảo em như vậy đó. "
"..." Trịnh Thành Tử nhìn xuống lần nữa, nhìn vào bát thuốc trong tay, do dự một lúc, sau tất cả, anh thở dài, nhắm mắt lại, và nhấm nháp.
Đắng.
Vị đắng dày lan tỏa trên đầu lưỡi, và mùi khó chịu của y học Trung Quốc lan từ cổ họng đến khoang mũi.
Nhưng trong một khoảnh khắc, khứu giác và vị giác của Trịnh Thành Tử bị chiếm giữ bởi vị đắng.
"Đúng rồi, cuối cùng anh cũng uống hết thuốc rồi. " Thỏ trắng mỉm cười và nhìn Trịnh Thành Tử uống bát thuốc, rồi cầm lấy cái bát rỗng trong tay cậu và đưa cho cậu ly nước: "Anh uống chút nước đi sẽ giúp vị đắng trong miệng anh biến mất đi nhanh chóng hơn. "
Trịnh Thành Tử cau mày, cầm chiếc cốc trên tay thỏ trắng và uống hết một cốc nước trong một hơi thở.
Và nhưng....
Vị đắng khó chịu vẫn lan trong miệng.
Khi thỏ trắng cầm chiếc cốc rỗng trong tay của Trịnh Thành Tử trở về, và chuẩn bị quay vào bếp và rót một ly nước, điện thoại di động Trịnh Thành Tử trên bàn cạnh giường đột nhiên reo lên.
Trịnh Thành Tử quay đầu lại và với lấy chiếc điện thoại di động của mình. Cậu liếc nhìn nó và thấy bố mình đang gọi.
"Alo bố ạ?" Trịnh Thành Tử nhấn nút trả lời và nói nhỏ.
"Ừ, hôm nay mẹ con và bố có một cuộc hẹn nên con đi ăn với thỏ trắng nhé. "