Vẫn Luôn Thích Em

Chương 171: Cảm lạnh (4)




Translator: Waveliterature Vietnam

"Có phải không?? Tớ nghĩ nó ổn..." Trịnh Thành Tử hỉ mũi và thậm chí hắt hơi.

"Cậu có lạnh không??" Đích Hạ Phong nhìn Trịnh Thành Tử với vẻ mặt lo lắng, đưa tay ra và chạm vào trán cậu, và nói: "Trời nóng quá! Trịnh Thành Tử, cậu bị sốt rồi!"

Giọng nói của Đích Hạ Phong hơi lớn nên cô giáo đang ở trong lớp đột nhiên dừng bài giảng và hỏi: "Chuyện gì đã xảy ra? Đích Hạ Phong, em đang nói về cái gì vậy??"

Cả lớp quay lại ngay lập tức và nhìn qua Trịnh Thành Tử và Đích Hạ Phong.

"Thưa cô! Trịnh Thành Tử dường như bị sốt, trán cậu ấy nóng lắm ạ!" Đích Hạ Phong sững sờ, và nhanh chóng trả lời với giáo viên.

Cô giáo dạy toán đang đứng ở trên bục giảng. Cô giáo dạy toán là người thích Trịnh Thành Tử nên khi nghe tin vậy thì cô lập tức đặt viên phấn trên bàn rồi nhanh chóng đi đến bàn của Trịnh Thành Tử. Cô đưa tay ra và sờ vào trán Trịnh Thành Tử, sự lo lắng liền thể hiện rõ trên gương mặt của cô là: "Trịnh Thành Tử bị sốt rồi, em có muốn về nhà và nghỉ ngơi không?? "

Trịnh Thành Tử chỉ cảm thấy đầu mình hơi choáng váng. Anh chỉ muốn nói chuyện, một cái và thậm chí là hai cái hắt hơi.

"Giờ em không thể ngồi trong lớp học nữa rồi, em hãy về nhà nhanh chóng, hoặc em xuống phòng y tế để lấy thuốc và uống thuốc rồi sau đó nghỉ ngơi, ở dưới đấy có giáo viên sẽ giúp em." Giáo viên toán học giúp đỡ nhưng Trịnh Thành Tử lại không có sức để trả lời. Khi cô giáo đi ra, cô vội vàng: "Em có muốn cô gọi cho phụ huynh của em đến đón em không?"

"Không cần đâu ạ..." Trịnh Thành Tử khịt mũi, và giọng cậu hơi khàn khàn: "Em sẽ tự về được ạ."

Đích Hạ Phong đột nhiên nhìn ghen tị với Trịnh Thành Tử.

Dù sao thì Đích Hạ Phong cũng muốn được về nhà như vậy!

Miễn là cơ thể không được khoẻ, giáo viên sẽ cho học sinh mình về nhà nghỉ ngơi mà không cần nói gì, và cũng không phải lo lắng khi không phải làm bài tập về nhà...

Thấy Trịnh Thành Tử đóng gói túi xách, Đích Hạ Phong thở dài và tiếp tục học bài chăm chỉ.

Khi thỏ trắng về nhà, cô thấy chiếc xe đạp Trịnh Thành Tử đậu ở cổng.

Thỏ trắng vội vã lên lầu và hét lên vui vẻ: "Ca ca nước cam, anh về rồi đấy à?"

Tuy nhiên, căn phòng yên tĩnh, không có âm thanh và không ai trả lời thỏ trắng.

"Ca ca nước cam??" Thỏ trắng tò mò đẩy cửa ra, rèm cửa trong phòng không kéo, áo khoác của Trịnh Thành Tử nằm rải rác trên mặt đất, nhưng Trịnh Thành Tử lại đang nằm yên trên giường.

Thỏ trắng nhìn bóng dáng Trịnh Thành Tử đang nằm trên giường, và không thể không tự hỏi tại sao ca ca nước cam của cô lại ngủ mà không đi học?

"Ca ca nước cam..." Thỏ trắng bước lên giường và liếc nhìn Trịnh Thành Tử đang ngủ. Đôi má của Trịnh Thành Tử có một chút đỏ ửng bất thường, và đôi môi mỏng dường như bị nứt nẻ.

Theo như dự đoán... không phải là ca ca nước cam bị bệnh sao??

Thỏ trắng bị sốc và nhanh chóng đưa tay ra rồi chạm vào trán của Trịnh Thành Tử. Lòng bàn tay của thỏ trắng đột nhiên có một cảm giác nóng.

Ca ca nước bị sốt ư!

Thỏ trắng cắn môi, ngập ngừng, rồi nhanh chóng quay lại và chạy vào phòng tắm, lấy một chiếc khăn, nhúng vào nước lạnh, sau đó vắt nó ráo nước và lại chạy ra ngoài.

Thỏ trắng gấp chiếc khăn thành những hình vuông nhỏ gọn gàng, cẩn thận áp nó lên trán của Trịnh Thành Tử, sau đó chạy vào bếp nấu một nồi nước và đợi nước sôi.

Khi thỏ trắng đợi nước, cô cứ nghĩ về việc ca ca nước cam của mình sao lại bị bệnh và bị bệnh có nặng không? Chắc chắn vì thời tiết lạnh tối qua, Trịnh Thành Tử chỉ mặc một chiếc áo ngắn tay và đưa thỏ trắng về nhà...