Translator: Waveliterature Vietnam
"Cậu... cậu thực sự không nghĩ về nó nữa??" Thỏ trắng cảm thấy có sự bất ổn trong vấn đề này.
"Hãy yên tâm, tớ đã kiểm tra rất nhiều lần rồi!" Trình Thơ mỉm cười với thỏ trắng, rồi quay lại và nhìn Sách Đồng Học ngồi phía sau, mỉm cười và trao bức thư tình cho Sách Đồng Học: "Này, cái này là cho cậu nè."
Sách Đồng Học nhìn lên và nhìn vào phong bì màu hồng trong tay Trình Thơ rồi tự hỏi: "Cái gì vậy?"
"Bức thư tình." Trình Thơ lớn tiếng nói: "Hôm qua đúng là tớ đã đưa nhầm cho cậu tờ giấy của anh trai tớ, đây mới chính là do tớ tự viết."
Sách Đồng Học sững sờ và đưa tay cầm phong bì trên tay Trình Thơ, rồi nhìn xuống.
"Cậu nhanh chóng đọc nó đi." Trình Thơ nhìn Sách Đồng Học với ánh mắt hồi hộp.
Sách Đồng Học cúi đầu, từ từ mở phong bì màu hồng, rút lá thư bên trong ra, và đọc nó một cách cẩn thận.
Thỏ trắng quan sát phản ứng của Sách Đồng Học một cách cẩn thận.
Ừm... biểu cảm trên khuôn mặt Sách Đồng Học dường như không có gì thay đổi. Có vẻ như bức thư tình này không có vấn đề gì??
Sách Đồng Học đọc thư tình từ đầu đến cuối, nhưng đôi mắt cậu lại dừng lại ở chữ đầu của mỗi dòng.
Đây chẳng phải là... thơ Tây Tạng ư?
Những từ đầu tiên của mỗi câu được kết nối...
Cậu quá ngu ngốc, tớ không thích cậu ư?
Sách Đồng Học nhìn lên Trình Thơ với một cái nhìn khó hiểu rồi cậu chậm rãi nói: "Đây là... cậu đã viết ư?"
"Tất nhiên đúng rồi!" Trình Thơ gật đầu và mỉm cười với Sách Đồng Học. "Cậu thấy thế nào?"
Sách Đồng Học im lặng một lúc, lại tiếp tục hỏi Trình Thơ: "Ai giúp cậu viết vậy?"
"Hả?" Trình Thơ đột nhiên dừng lại.
"Hôm qua cũng được viết bởi một người khác?" Sách Đồng Học mỉm cười và hỏi Trình Thơ.
"Tớ..." Trình Thơ nhìn Sách Đồng Học ngại ngùng và thậm chí không biết phải nói gì.
Sách Đồng Học đưa lại bức thư tình trong tay cho Trình Thơ, chỉ vào từ đầu tiên của mỗi câu: "Đây là một bài thơ Tây Tạng. Cậu kết nối từ đầu tiên của mỗi câu rồi xem nó đi."
Thơ Tây Tạng??
Trình Thơ bối rối nhìn xuống và nhìn vào bức thư tình trong tay Sách Đồng Học.
Cậu... quá... ngu ngốc... tớ... không... thích... cậu...?
Đây là sự thật ư!?
Trình Thơ bị sốc bởi những điều đang xảy ra trước mặt cô.
Sau khi nghe những lời giải thích của Sách Đồng Học, thỏ trắng cũng đến và nhìn nó, và đột nhiên nhận ra nó.
"Gì cơ?" Trình Thơ nhanh chóng lấy bức thư tình ra khỏi tay Sách Đồng Học và mỉm cười: "Tớ, tớ, tớ... tớ nhớ, bức thư tình này, tớ..."
"Tớ lại hiểu nhầm rồi à?" Sách Đồng Học yếu ớt hỏi.
"À... Đúng rồi, cậu lại hiểu nhầm rồi, hehehehe, tớ xin lỗi..." Trình Thơ mỉm cười với Sách Đồng Học rồi quay lại và giữ một chặt một tay hình nắm đấm, nghiến răng bực bội! Chú ơi là chú
"Hắt xì!! Hắt xì!" Trịnh Thành Tử đang ở trong lớp, đột nhiên bị hai cái hắt hơi.
"Có chuyện gì vậy? Ai đó nhớ cậu à?" Đích Hạ Phong quay lại nhìn Trịnh Thành Tử và thì thầm.
"Không..." Trịnh Thành Tử khịt mũi và giọng cậu rên rỉ: "Có thể là cảm lạnh thôi."
"Ôi... kiểu thời tiết này, cảm lạnh là chuyện bình thường." Đích Hạ Phong gật đầu và nói: "Hãy nhìn lớp chúng ta kìa, các bạn trong lớp lần lượt thay nhau ho tất cả đều ốm, nhưng sao mặt cậu đỏ thế?? "