Vẫn Luôn Thích Em

Chương 164: Anh sẽ đi tìm em (2)




Editor: Waveliterature Vietnam

Sau khi Trình Thơ kết thúc câu nói này, cô kéo cánh tay của thỏ trắng và đi ra ngoài.

"Sau đó, cậu sẽ đưa tớ đi đâu?" Thỏ trắng liếm chiếc cặp của mình bằng một tay và bị Trình Thơ kéo ra bên ngoài trường.

"Theo tớ về nhà."

"Hả?"

"Từ giờ trở đi, cậu đã bị tớ bắt cóc!" Trình Thơ quay lại và nhìn Thỏ trắng với vẻ mặt nghiêm túc.

Này!?

Thỏ trắng cảm thấy mình trông như thể đang có biểu cảm của một người ngoài hành tinh.

"Hãy để chú tớ tìm cách chuộc cậu!" Trình Thơ kết thúc câu bằng cách kéo thỏ trắng đi thẳng về nhà với cô.

Đây là lần đầu tiên thỏ trắng đến nhà của Trình Thơ.

Nhà của Trình Thơ và thỏ trắng ở hai hướng ngược nhau hoàn toàn của thành phố.

Nếu họ lấy trường tiểu học làm điểm giữa, thì nhà của thỏ trắng và Trịnh Thành Tử ở phía nam thành phố, và nhà của Trình Thơ nằm ở phía bắc thành phố.

Vì hai nhà cách xa nhau một chút, nên trong vài năm qua thì thỏ trắng chưa bao giờ thấy Trịnh Thành Tử đến thăm nhà Trình Thơ bao giờ.

Chỉ cần đứng dưới tòa nhà dân cư đổ nát, thỏ trắng vẫn nhìn Trình Thơ với một chút do dự, và hỏi: "Nhà của cậu... sống ở đây thật ư?"

Đây là một khu dân cư tương đối cũ ở thành phố Z. Trong những năm gần đây, người ta nói rằng tương lai khu dân cư này sẽ bị phá hủy, và sẽ có những sự di dời đi chỗ khác của người dân. Xe ba bánh, cột điện thoại và căng tin được đan xen nhau, và một số phụ nữ lớn tuổi đang ngồi trước cửa. Những ngôi nhà ở trên lầu thì đang di chuyển chiếc ghế ra mặt trời và hướng về phía đó.

Chẳng phải Trình Thơ là con gái... của phó thị trưởng??

Làm thế nào mà Trình Thơ có thể sống trong một mớ hỗn độn như vậy??

Đôi mắt thỏ trắng vẫ đầy vẻ nghi ngờ.

"Ôi... gia đình tớ sống ở đây." Trình Thơ thở dài: "Tớ biết, cậu có thể nghi ngờ khi bố tớ làm chức vụ to như vậy nhưng vì sao mà gia đình tớ lại sống ở một nơi cũ kĩ như vậy, bởi vì chức vụ bố tớ khá cao nên có nhiều người chăm chú vào bố tớ và sống ở đây thì bố tớ mới có thể trò chuyện với các cô và dì ở đây để hiểu nhu cầu của người dân. Dù sao, không ai tin rằng một phó thị trưởng sẽ sống ở đây. "

"Ồ... rõ rồi!" Thỏ trắng gật đầu sau khi nghe lời giải thích của Trình Thơ.

"Chúng ta hãy đi lên cầu thang!" Trình Thơ nhìn lên và nhìn vào tòa nhà dân cư cũ, rồi cùng với thỏ trắng đi về phía hành lang.

Gia đình Trình Thơ sống ở tầng bốn.

Bước vào cửa nhà Trình Thơ, thỏ trắng nhìn không gian xung quanh thì trông rất sạch sẽ và sang trọng.

Bố của Trình Thơ có lẽ là một người thích chơi với hoa và cây. Gia đình ông tràn đầy sức sống, nhiều lớp màu xanh dày, và những giá đỡ hoa cao, so le được đặt một cách có trật tự.

Trình Thơ đi qua những bông hoa và đưa thỏ trắng trực tiếp trở về phòng của cô.

Giống như hầu hết các phòng của con gái, phòng của Trình Thơ cũng được trang trí và sơn một màu hồng và dịu dàng.

Thỏ trắng ngồi trên chiếc giường lớn mềm mại của Trình Thơ và nhìn vào đồ đạc trong phòng thì cô chỉ cảm thấy tò mò.

"Này thỏ trắng, cậu hãy đưa cho tớ điện thoại di động của cậu." Trình Thơ với tới thỏ trắng.

"Hả?" Thỏ trắng khịt mũi và ngước nhìn cô.

"Thì tớ phải gửi tin nhắn cho chú tớ." Bàn tay của Trình Thơ vươn ra về phía Thỏ trắng, thúc giục cô.

"Ồ..." Thỏ trắng cúi đầu và rút chiếc điện thoại cũ mà bà Chu A Di đã tặng cho thỏ trắng nằm trong cặp và đưa nó.

Trình Thơ lấy điện thoại di động rồi nhắn một tin nhắn. Sau khi nhắn xong thì Trình Thơ trả điện thoại lại và trả lại điện thoại cho thỏ trắng: "Xong rồi."

"Cậu đã gửi gì vậy??" Thỏ trắng nhìn xuống và đọc tin nhắn trong hộp thư đi: "Vợ cậu đang ở trong tay tôi, hãy nhanh chóng tới giải cứu cô ấy, nếu không tôi sẽ giết con tin!"