Vẫn Luôn Thích Em

Chương 139: Tình thế đảo ngược (1)




Editor: Waveliterature Vietnam

"Này anh Chu, sao anh lại đứng vậy thế ạ? Anh ngồi xuống đi!" Hiệu trưởng Vương chào hỏi ông Chu với sự nhiệt tình khi mời ngồi xuống ghế sofa trong văn phòng của cô giáo Nguỵ, và sau đó hỏi với sự quan tâm: "Tôi nghe nói rằng anh đại diện cho phòng giáo dục của thành phố chúng ta tham gia cuộc thi cầu lông trong tỉnh? Với kỹ năng chơi điêu luyện của anh thì tôi nghĩ chắc anh là người dành giải nhất?"

"Oh, tôi chơi không giỏi như anh nghĩ đâu, lần này tôi thi đấu thay mặt phòng giáo dục thành phố giành được giải nhì." Ông Chu mỉm cười mờ nhạt, lịch sự.

"Ồ... cái này... Thì dù sao anh cũng giành được giải thưởng khá cao, trong khi đó tôi nghe nói trong cuộc thi lần này có rất nhiều người chơi cũng tốt." Hiệu trưởng Vương nhanh chóng nhìn ông Chu với ánh mắt an ủi, nhưng sau đó đôi mắt thầy Vương nhìn người ông Chu thì ngập ngừng hỏi:

"Nhưng tại sao người anh ướt hết vậy, còn chiếc kính của anh vì sao bị gãy vậy?"

Ông Chu nhìn xuống người mình rồi nhìn sang thỏ trắng, rồi ôm thỏ trắng vào sát người ông Chu khi cô ấy đang ngồi cạnh. "Hôm nay tôi nhận được một cuộc gọi đột suất mời phụ huynh con tôi tới để làm việc. Tôi sợ rằng tôi không thể lên kịp nếu đi xe buýt nên đúng lúc tôi đi ra thì bắt gặp một chiếc taxi. Còn đối với chiếc kính này, tôi đã vô tình làm rơi nó trong lúc thi đấu. Nhưng tôi vẫn chưa kịp để tìm được quán sửa kính khi đang trong trường hợp khẩn cấp như vậy. "

"Ồ, tôi thật thông cảm với anh khi có một cuộc gọi quan trọng như vậy." Hiệu trưởng Vương nhìn ông Chu với gương mặt thông cảm, tiếp tục tỏ ra lo ngại và nói: "Không phải là con gái của anh... uh..."

"Thỏ trắng." Ông Chu kịp thời nói tên của thỏ trắng.

"Phải, phải, không phải thỏ trắng với kết quả học tập cực tốt ư? " Hiệu trưởng Vương mỉm cười và gật đầu khi nhìn thỏ trắng.

Thỏ trắng cắn chặt môi và cúi đầu.

Cô Nguỵ, đứng cách họ không xa và bỗng trở nên cứng như một tảng đá.

"Oh... không phải là" Ông Chu rất bình tĩnh kéo chiếc kính trên sống mũi xuống, rồi đưa mắt nhìn vào cặp kính của mình và trả lời thầy Vương thật chậm rãi: "Hôm nay cô giáo thỏ trắng gọi cho tôi bởi vì thỏ trắng bị nghi ngờ gian lận trong phòng thi, và vì có bạn nam nào đó đã viết một lá thư cho thỏ trắng, vì vậy cô giáo đã nghi ngờ thỏ trắng quyến rũ bạn nào đó. "

"Đây..."

Khuôn mặt của thầy Vương đột nhiên trở nên rất xấu hổ, "Đây... Đây liệu có sự hiểu nhầm gì không? Thỏ trắng trông thật ngoan ngoãn thì làm thế nào mà cô bé có thể quyến rũ bạn nam khác được chứ?"

Khi thầy Vương vừa nói xong thì thầy liền quay đầu về phía cô giáo Nguỵ, và nói với giọng nói tra khảo: "Cô Nguỵ, cô có nhầm lẫn gì không?"

Cô giáo Nguỵ đứng đó, khuôn mặt của cô ngay lúc này dường như cứng đơ như một tảng đá,, bộ mặt chất vấn của thầy Vương khiến cô sững sờ trong một thời gian dài và dường như không nói một lời nào.

May mắn thay, thầy hiệu trưởng Vương cảnh giác hơn và nhanh chóng vỗ vai ông Chu: "Anh Chu này, anh có thể yên tâm rằng phải có điều gì đó không ổn ở vấn đề này, có tôi ở đây, tôi hứa tôi chắc chắn sẽ đưa câu trả lời cho anh về điều này. Tôi chắc chắn với anh là thỏ trắng không làm gì sai trái cả! "

"Ồ... vậy thì cảm ơn thầy Vương." Ông Chu tiếp tục nở một nụ cười đáp lại.

Hiệu trưởng Vương thấy rằng ông Chu đã không tiếp tục phàn nàn về vấn đề này. Thầy Vương liền nhanh chóng chuyển chủ đề khi đứng dậy. Thầy đi về phía cô giáo Nguỵ và nói: "Phải, tôi sẽ giới thiệu anh với giáo viên dạy thỏ trắng. Cô ấy là một giáo viên có trình độ dạy tốt hàng đầu. Hằng năm, cô ấy đều được nhận danh hiệu là giáo viên giỏi nhất của năm, con gái anh đang học ở trong lớp của cô Nguỵ đây thì anh không cần phải lo lắng gì! "