Vẫn Luôn Thích Em

Chương 137: Hãy mời phụ huynh của em đến gặp tôi (5)




Editor: Waveliterature Vietnam

Sau khi nghe điều này, bố Trịnh Thành Tử nheo mắt, rồi mỉm cười và lắc đầu và nói: "Ý của cô giáo là gì, tôi không hiểu cho lắm."

"Anh không biết dạy dỗ con gái mình ư?" Cô giáo Ngụy ngồi trên bàn làm việc và nhìn vào ông Chu đứng trước mặt. Cô cau mày và nói: "Anh có biết rằng con gái anh trong lúc đang làm bài kiểm tra thì có một bạn nam trong lớp đã ném một bức thư tình vào người thỏ trắng! Thỏ trắng chỉ mới vài tuổi đầu, mà đã biết cách quyến rũ con trai rồi ư. "

"..." Ông Chu nhăn mặt hơn khi nghe cô Ngụy phàn nàn về thỏ trắng: "Cô giáo, tôi vẫn chưa hiểu ý của cô cho lắm?"

"Tôi đã nói thẳng thắn vậy mà anh còn cố tình không hiểu hả?" Cô giáo Ngụy liếc nhìn bố của Trịnh Thành Tử và nói với ông Chu một cách khó chịu: "Anh này, tôi biết rõ điều kiện trong gia đình anh không được tốt cho lắm, vậy nên mới không thể tạo ra mọi điều tốt được con của mình được. Không thể mua thứ tốt nhất cho con, ăn ngon nhất, mặc đẹp nhất, anh xem con gái mình ăn mặc chả ra thể thống gì. Nếu anh muốn con gái mình có tương lai sáng ngời hơn thì phải biết cách đầu tư nhiều hơn."

Bố của Trịnh Thành Tử càng lắng nghe, lông mày càng nhăn hơn: "Thưa cô, sao cô lại nói gia đình chúng tôi thiếu thốn đến mức độ như vậy được chứ?"

"Anh có muốn tôi nói một vài điều về gia đình anh không, những người có đôi mắt tinh tường mới có thể nhìn thấy!" Cô giáo Ngụy nói những lời nói rất tệ với ông Chu: "Nói thẳng ra mẹ của thỏ trắng là một bác sĩ, nhưng tôi thấy bà ấy làm ở Bộ phận kiểm tra y tế thì sẽ không được bán thuốc hay phẫu thuật. Chắc chắn sẽ không có những phong bì biếu kính đến tay anh được đâu. Anh có thể kiếm được bao nhiêu tiền nhờ vào những đồng lương ít ỏi của bệnh viện chứ? Tôi thường xuyên gợi ý cho thỏ trắng là đề nghị anh chị tặng quà kính biếu tôi, nhưng lâu nay chẳng có gì, không phải vì gia đình nghèo sao?? "

"..." Bố Trịnh Thành Tử nhìn cô giáo Ngụy với một chút kinh hoàng. Ông Chu dường như không thể nói được một lúc.

"Tại sao, tôi lại nói gia đình anh như vậy?", Cô giáo Ngụy nhìn ông Chu và nghĩ rằng ông với ánh mắt không còn gì khinh bỉ hơn: "Còn anh, anh thử nhìn xem bản thân của anh đi. Tám mươi phần trăm là một công nhân trên một công trường xây dựng. Anh có thể kiếm được bao nhiêu tiền bằng cách bưng những viên gạch mỗi ngày chứ? Hơn nữa, công việc như vậy thì không có gì ngạc nhiên khi thỏ trắng không điền thông tin của anh. "

Bố của Trịnh Thành Tử quay lại nhìn con thỏ trắng, cô bé cúi đầu xuống, một đôi tay nhỏ vặn vẹo chiếc áo của mình.

Đây là... Giáo viên dạy lớp thỏ trắng là người như vậy ư?

Ông Chu cảm thấy dường như rất giận dữ trước những lời nói của cô Nguỵ.

Ông Chu thực sự không thể tưởng tượng được rằng có một giáo viên như vậy trong hệ thống giáo dục của thành phố Z.

Chất lượng giảng dạy tốt là một trong những điều quan trọng của giáo dục, nhưng người giáo viên cần phải có một phẩm chất tốt đẹp để còn giảng dạy cho học sinh, bởi vì liên quan đến tương lai của đứa trẻ.

Thực sự giáo viên có những hành động trừng phạt học sinh là một hình ảnh không đẹp trong nhà trường, nhưng sử dụng những lời cay độc với học sinh làm tổn hại nghiêm trọng lòng tự trọng của học sinh thậm chí còn khủng khiếp hơn!

Loại giáo viên này... làm mất hình tượng của một giáo viên mẫu mực!

"Và anh cũng thấy con gái của anh, với danh tính như vậy của thỏ trắng, có cơ hội ngồi cùng bàn với con gái nhà chính quyền thành phố. Đó là một may mắn rất lớn với con bé, vậy mà nó vẫn không biết cách trân trọng nó. Con gái phó thị trưởng thành phố cũng nói chuyện riêng với thỏ trắng trong lớp, và nếu không phải nể mặt Phó Thị trưởng thì chắc chắn tôi sẽ mời cô bé đó lên đây rồi."