Vẫn Luôn Thích Em

Chương 125: Em bị ngã xe (2)




"Chuyện gì vậy..." Trịnh Thành Tử hơi nhăn cặp lông mày thanh tú và nhìn thỏ trắng, rồi cậu quan tâm: "Làm thế nào mà em đi khập khiễng??"

"Ồ... đừng nhắc đến nó..." Thỏ trắng ngồi xuống trên chiếc giường lớn của Trịnh Thành Tử, và khuôn mặt cô gần như sắp khóc. Thỏ trắng nói với Trịnh Thành Tử: "Mấy hôm nay em đang tập xe đạp để tự đi học nhưng... số lần em ngã chắc lên đến vài lần trong một ngày. Đặc biệt, chiều nay em không biết có ai đó đã đào hố trong xóm mình để chôn cáp. Em đã không chú ý đến nó và em đã tự ngã vào hố. "

"Ồ..." Trịnh Thành Tử không nhịn được cười.

"..." Thỏ trắng ngẩng đầu liếc nhìn Trịnh Thành Tử với ánh mắt lạ lùng.

Trịnh Thành Tử từ từ đứng dậy khỏi bàn và đi đến giường. Cậu ngồi xuống và đưa tay vuốt nhẹ đầu đầy thỏ trắng. Cậu mỉm cười và hỏi: "Em đau ở đâu??"

Thỏ trắng lăn qua lăn lại khi nằm trên giường, rồi đưa chân trái lên cao và vươn tay ra dể xắn chiếc quần lên, chỉ vào vết bầm trên bắp chân, khóc và hờn dỗi: "Đây..."

Trịnh Thành Tử hơi nhíu mày, nhìn những vết bầm tím trên bắp chân thon thả của thỏ trắng, cậu không thể không cảm thấy xót trước những vết thương: "Em ngồi ở đây đợi anh một lát. Anh sẽ đi lấy thuốc cho em."

"HảA?" Thỏ trắng sững sờ và chỉ muốn nói rằng cô ấy không muốn uống thuốc. Nhưng Trịnh Thành Tử đã nhanh chóng rời khỏi phòng.

Ồ...

Đừng...

Điều đáng ghét nhất trong cuộc đời thỏ trắng là uống thuốc...

Nhưng trong một lúc sau thì Trịnh Thành Tử đã đi vào với một hộp thuốc mỡ.

Thỏ trắng đột nhiên thu người mình lại trên giường rồi đứa mắt cảnh giác nhìn Trịnh Thành Tử: "Em không muốn uống thuốc."

Trịnh Thành Tử nhìn thỏ trắng đang nằm thu mình trong góc giường và không thể giúp đỡ nhưng cảm thấy hơi buồn cười: "Thuốc này không phải là để uống mà nó được bôi trực tiếp lên da."

"..."

Khi nghe vậy thì thỏ trắng thở phào nhẹ nhõm hẳn ra.

Thỏ trắng nhanh chóng lăn qua lại về hướng Trịnh Thành Tử rồi duỗi chân trái của mình như một báu vật: "Nếu vậy thì được ạ!"

Trịnh Thành Tử nhìn thỏ trắng với một nụ cười, lắc đầu rồi cầm nhẹ lấy chân trái của cô.

Những ngón tay thon dài, trắng trẻo của Trịnh Thành Tử nhẹ nhàng lấy một ít thuốc mỡ từ hộp thuốc mỡ, rồi nhẹ nhàng xoa những vết bầm tím trên chân cô.

"Ồ..." Thỏ trắng không thể không thở một hơi lạnh.

"Có chuyện gì vậy, đau à??" Những ngón tay của Trịnh Thành Tử khẽ nâng lên khỏi bắp chân thỏ trắng và hỏi cô một cách lo lắng.

"Không... đó là... ngón tay của anh khiến người em cảm thấy...." Thỏ trắng nhăn mặt và nói với Trịnh Thành Tử: "Thật đau và rát."

Trịnh Thành Tử sững sờ một lúc, rồi thở phào nhẹ nhõm, và những ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng bôi thuốc lên những vết bầm tím trên chân thỏ trắng. Cậu nói với giọng dịu dàng: "Chắc chắn là đau rồi. Không lẽ em cứ để nó vậy hả? May mắn khi đó chỉ là vết bầm tím. Không có da bị rách nếu không sẽ đau hơn. "

"Vâng ạ..." Thỏ trắng đang nằm trên giường và khịt mũi.

Làn da trên chân trái của Trịnh Thành Tử có một cảm giác lạnh lẽo, đó là cảm giác của thuốc mỡ lạnh chạm vào da, nhưng một lúc thì cảm giác lạnh lẽo cũng dần trở nên ấm áp hơn.

Thỏ trắng có thể cảm thấy rằng thuốc mỡ đang dần biến mất, và phần còn lại là cảm giác đầu ngón tay mềm mại của Trịnh Thành Tử xoa nhẹ bắp chân.

Thỏ trắng không còn cảm thấy loạng choạng như lúc trước nữa, như thể trên bắp chân của cô, cảm giác chua chát và đau đớn đang dần biến mất.

Thỏ trắng nheo mắt và nghĩ rằng thuốc mỡ thực sự hữu ích.