Vẫn Luôn Thích Em

Chương 119: Lời chúc đầu năm mới (1)




Trình Thơ vẫn còn nhớ rằng mình đã phát huy hết sức mạnh của mình để có thể đẩy hòn đá nhưng cô không thể đẩy nó. Cuối cùng, cô vẫn thực hiện một động tác, là đưa mười ngón tay ra và đẩy thật mạnh hòn đá nhưng cuối cùng vẫn không thể nào...

Trình Thơ nhớ lại một lúc lâu, rồi nhìn thỏ trắng đang ngủ trước mặt cô, Trình Thơ tự hỏi ​thỏ trắng có phải phải là hòn đá lớn đè lên người cô đêm qua không?

"Thỏ trắng... Thỏ trắng... Dậy đi..." Trình Thơ đưa tay ra chạm người khuôn mặt mềm mại của con thỏ.

"Chà..." Thỏ trắng mở to mắt bối rối, và một đôi bàn tay nhỏ của cô vẫn đang ôm vào người Trịnh Thành Tử. Thỏ trắng quay sang nhìn Trình Thơ và ngáp: "Trình Thơ... có chuyện gì không vậy?"

Trình Thơ quay lại và ngồi xuống giường với một chiếc chăn. Một đôi mắt đẹp trừng trừng nhìn thỏ trắng. "Cậu hãy trả lời trung thực với tớ nhé. Rõ ràng tối qua cậu đã nằm sát ở phía trong tường? Nhưng tại sao sáng nay cậu lại nằm sát chú Trịnh Thành Tử vậy? "

"À??"

Thỏ trắng nheo mắt một chút, và ngước lên không thể giải thích được, chỉ thấy rằng Trịnh Thành Tử đang rất đẹp trai trong lúc ngủ và cô muốn chạm vào gương mặt ấy...

"Uh..." thỏ miệng ngáp một chút bối rối, thì thầm: "Tớ không biết điều này... ah..."

"Này! Tại sao cậu không biết được chứ? Chắc cậu đã bí mật trèo qua người tớ trong lúc nửa đêm để nằm sát người chú tớ chứ gì!" Trình Thơ nói Thỏ trắng với sự phẫn nộ.

"Tớ thực sự không..." Thỏ trắng vươn tay và gãi đầu. Trình Thơ cau mày và nói: "Tối qua tớ có một giấc mơ là trong lúc tớ đang leo núi thì tớ mệt mỏi vì phải leo trèo... và tớ không hiểu tại sao đột nhiên có một tảng đá lớn lăn xuống núi và đẩy ngã tớ xuống... "

"Hừ! Cậu mơ như thế nào sao tớ biết được chứ!" Thỏ trắng nhìn Trình Thơ với ánh mặt tức giận.

Có lẽ giọng nói của hai người hơi to, Trịnh Thành Tử quay lại và từ từ mở mắt ra. Cậu bất lực nhìn hai cô gái nhỏ trước mặt cậu, với giọng nói khàn khàn: "Mới sáng sớm mà cả hai sao lại lớn tiếng vì chuyện gì vậy? "

"Chú ơi!" Trình Thơ thấy Trịnh Thành Tử tỉnh dậy, vội vã nhìn sang hướng cậu: "Cháu xin lỗi chú, nhưng cháu không thể giữ được sự hồn nhiên của mình! Này... Cháu nhớ tối qua cháu vẫn nằm sát thỏ trắng và nằm giữa hai người, vậy mà thỏ trắng trèo qua...... "

??

Trịnh Thành Tử nhìn Trình Thơ với một số nghi ngờ, sau đó cậu nhìn xuống cánh tay của mình, và đầu thỏ trắng đang nằm trên tay cậu...

Không có gì ngạc nhiên khi Trịnh Thành Tử nghe Trình Thơ phàn nàn vì sao thỏ trắng lại lăn qua ngủ với cậu.

"Đây không phải là một hoặc hai lần như vậy đâu..." Trịnh Thành Tử mỉm cười bất lực và quay sang Trình Thơ. "Thỏ trắng khi ngủ thì trừ khi cháu đá cô ấy ra khỏi giường, hoặc nếu có nhiều gối hoặc chăn chắn ở giữa thì thỏ trắng luôn kéo đi hết để nằm trong vòng tay của chú mà thôi. "

"..."

Khi Trình Thơ nghe câu này, cả người cô dường như sững sờ.

Trong một lúc lâu, Trình Thơ quay lại với thỏ trắng, và khuôn mặt cô nhìn thỏ trắng với nét mặt sốc: "Cả hai... cả hai đã ngủ chung giường chưa?!"

"Tớ lớn lên chủ yếu ngủ với ca ca nước cam của tớ..." Thỏ trắng trông có vẻ ngơ ngác khi nhìn về hướng Trình Thơ với nét mặt bối rối.

"..."

Thôi xong rồi... xong...

Dường như sự ngây thơ của Trịnh Thành Tử và thỏ trắng đã mất từ ​​lâu...

Trình Thơ nhìn Trịnh Thành Tử với ánh mắt đau buồn và phẫn nộ. Sau một lúc lâu, cô đưa tay ra và đặt lên vai Trịnh Thành Tử. Trình Thơ cúi đầu và khẽ nói: "Nếu đây như đây là sự thật thì cháu có thể biết nên chúc phúc cho chú..."