Ba người họ nằm ngủ với hai cái chăn.
Trình Thơ và thỏ trắng đắp một tấm chăn, còn Trịnh Thành Tử dùng một chiếc chăn riêng.
Hai cô nàng nằm lăn qua lăn lại trên giường, còn Trịnh Thành Tử vẫn đang tìm cuốn sách của mình.
Trịnh Thành Tử có một thói quen đọc sách trước khi đi ngủ, nên cậu dựa đầu vào thanh giường và đọc một cuốn sách vẫn như mọi ngày.
Thỏ trắng quay mặt vào tường và lật đi lật lại một lúc mà không ngủ được.
Trình Thơ có lẽ là lần đầu tiên ngủ ở một nơi lạ nhà trong một thời gian dài.
Một ánh sáng lờ mờ trong ngôi nhà cũ lặng lẽ tỏa ra không khí ấm áp. Trịnh Thành Tử đọc cuốn sách một lúc, chỉ thấy rằng cả Trình Thơ và thỏ trắng đều không ngủ.
"Có chuyện gì vậy, không ngủ được à?" Trịnh Thành Tử nhìn hai người họ, nhướng mày và hỏi cả hai với giọng thấp.
"Ca ca nước cam..." Thỏ trắng mở miệng và ngáp. Thực tế, lúc này cô bé đã hơi buồn ngủ. "Sao anh không đi ngủ sớm đi..."
"Chà... anh sẽ đi ngủ sớm giờ mà để sáng mai còn thức dậy sớm nữa chứ." Trịnh Thành Tử mỉm cười và đưa tay ra kéo chăn lên cho cả hai rồi trả lời với giọng nói nhỏ.
"Chúc ngủ ngon..." Thỏ trắng gật đầu, rồi thường xuyên đưa mắt nhìn về phía Trịnh Thành Tử.
Trịnh Thành Tử nheo mắt một chút, mắt nhìn vào khuôn mặt của thỏ trắng, rồi mỉm cười và cúi đầu nhẹ nhàng hôn trên cái miệng nhỏ nhắn hồng hào của cô, "Chúc ngủ ngon."
Trình Thơ, đôi mắt mở to và nhìn cảnh tượng này ngay trước mắt. Sau một lúc, cô ấy quay lại và hỏi họ: "Chú đang làm gì vậy?"
"Chà??" Giọng thỏ trắng đã tràn ngập cơn buồn ngủ sâu thẳm. "Nụ hôn chúc ngủ ngon..."
"Nụ hôn chúc ngủ ngon ư!?" Trình Thơ nhìn Trịnh Thành Tử với ánh mắt kinh hoàng. Đôi má của cậu dường như không có biểu cảm đặc biệt nào. Có vẻ như một nụ hôn chúc ngủ ngon như vậy là chuyện thường xảy ra giữa hai người họ.
"..."
Trình Thơ chớp mắt một lúc và đột nhiên bắt đầu nói với Trịnh Thành Tử: "Chú ơi! Cháu cũng muốn hôn chúc ngủ ngon!!"
Trịnh Thành Tử cúi đầu và nhìn Trình Thơ với một cái nhìn hài hước. "Tại sao cháu lại muốn như thỏ trắng?"
"Thỏ trắng có thể có một nụ hôn chúc ngủ ngon, tại sao cháu lại không được chứ! Chú cũng nói với cháu rằng cháu và chú có mối quan hệ mật thiết hơn thỏ trắng nữa!" Trình Thơ nhìn Trịnh Thành Tử với vẻ thất vọng..
Trịnh Thành Tử mỉm cười và nhìn Trình Thơ bất lực. Cậu gật đầu và nói, "Được rồi... ai cũng có..."
Khi Trịnh Thành Tử nói xong thì cậu liền cúi xuống và hôn nhẹ lên khuôn mặt tròn trịa của Trình Thơ.
Thỏ trắng nhìn cả hai người dường như không thể không khó chịu.
Sau khi Trình Thơ được hôn, cô bé khịt mũi một chút, và sau hai giây im lặng, Trình Thơ khẽ hét lên: "Chú ơi..."
"Sao nữa cháu?" Trịnh Thành Tử như đang muốn tiếp tục đọc cuốn sách đang đọc dở.
"Tại sao chú hôn lên môi thỏ trắng, nhưng khi chú hôn cháu thì chú lại chỉ hôn trên mặt thôi ạ?" Trình Thơ nhìn Trịnh Thành Tử và hỏi: "Không lẽ có sự phân biệt giữa cháu và người yêu của chú ư? "
Trịnh Thành Tử im lặng một lúc, rồi mỉm cười với câu hỏi của Trình Thơ, và trả lời với giọng nói nhẹ nhàng: "Chẳng có lý do nào cả."
"..."
"Vậy tại sao chú lại hôn ở nơi khác nhau chứ!" Trình Thơ vẫn khó chịu trước hành động của chú mình.
"Ồ... tuỳ vào tâm trạng." Trịnh Thành Tử suy nghĩ một lúc và đưa ra câu trả lời.