Vẫn Luôn Thích Em

Chương 1: Em sẽ kết hôn với anh (1)




Vào một ngày giữa tháng bảy, bầu trời xanh không có những đám mây lơ lửng và ánh mặt trời chói lọi và rực rỡ chiếu thẳng xuống cây cối, cảnh vật khiến bầu không khí trở nên tràn ngập một màu sắc đỏ rực.

Đích Bạch là một cô bé nhỏ nhắn lém lỉnh vừa tròn ba tuổi, cô ở nhà được mọi người gọi với cái tên khá dễ thương là thỏ trắng. Cô vừa chập chững sải những bước chân đầu tiên trong đời, vừa nắm lấy tay mẹ vừa chập chững đi thăm hàng xóm cùng mẹ.

Nói về mối quan hệ giữa mẹ của Đích Bạch và người hàng xóm mới thì hai người khá thân thiết với nhau bởi vì họ đã quen nhau trước đó. Mẹ của Đích Bạch là Đích Mụ Mụ chơi thân từ lâu với Chu Linh là dì của hàng xóm mới đến Chu A Di.

Hai người học và chơi thân với nhau từ khi còn thời trung học, bên cạnh đó thì họ có mối quan hệ họ hàng với nhau nên mọi người đều nói như hai chị em.

Khi vừa mới đến nhà hàng xóm thì Đích Bạch thấy Đích Mụ Mụ và dì Chu A Di đang trò chuyện với nhau sôi nổi, cô không biết làm gì ngoài việc gặm dấm nỗi buồn trên ghế sofa của nhà dì hàng xóm mới, và phân vân nên chọn loại trái cây chuối hay táo thì mình sẽ ăn trước.

Tuy nhiên, Đích Bạch vẫn chưa kịp có thời gian để phân vân thì đột nhiên cô nghe thấy tiếng có người đang chơi bóng bàn trên lầu, theo sau là những tiếng "bụp", như thể có thứ gì đó rơi xuống đất.

Mọi người đang ngồi dưới lầu đều cảm thấy dường như sắp có động đất khi ghế sofa cứ bị rung vài lần.

Khuôn mặt dì Chu sững sờ rồi khẽ mỉm cười ranh mãnh: "Nó lại chuẩn bị không cho mọi người một giấc ngủ trưa ngon nữa rồi."

Dì Chu vừa mới kết thúc câu nói thì đột nhiên có một chàng trai trẻ đẹp trai mặc áo sơ mi trắng xuất hiện từ phía trên cầu thang đi xuống, cậu ta đưa tay lên trán, tay kia cầm tay vịn cầu thang, hỏi với giọng nói đầy bất lực: "Mẹ ơi...Tại sao mẹ lại đặt những bức trên ở trên giường của con vậy? "

"À..." Dì Chu chỉ biết cười trừ và đáp "Mẹ xin lỗi, mẹ quên mất, lần sau mẹ sẽ chú ý hơn." Dì Chu mỉm cười xin lỗi rồi nhìn về phía chàng trai.

"Ủa... nhà có khách à mẹ?" Chàng trai mang sơ mi trắng từ từ đi xuống hết cầu thang với tư thế thanh lịch như đi dạo quanh hồ lá sen.

Cậu ta trông chỉ khoảng mới mười tuổi. Gương mặt của cậu khá thanh tú, đôi mắt vừa to tròn vừa sáng như ngọc. Nhìn thoáng qua cậu thì cậu như một ngôi sao sáng đang tỏa sáng rực rỡ giữa hàng ngàn vì sao, hàng mi cong dài đang nhẹ nhàng di chuyển và đôi môi hồng nhạt đi kèm với một nụ cười dịu dàng.

Cùng với những ánh nắng rực rỡ bên ngoài cửa sổ chiếu khiến chàng trai như được bao phủ bởi một quầng sáng.

"Trông anh ấy... thật đẹp..."

Đích Bạch nhìn chàng trai ấy chằm chằm một cách ngu ngốc, chắc có lẽ bởi vì cô bé chưa bao giờ được nhìn thấy một người đẹp trai như vậy.

"Con trai, đến đây để mẹ giới thiệu con với dì nào." Chu A Di mỉm cười và vẫy tay về phía cậu con trai của mình. Khi chàng trai đi tới thì dì Chu đưa tay chỉ vào Đích Bạch và giới thiệu với chàng trai: "Đây là em thỏ trắng, còn đây là mẹ của em ấy, là dì Đích Mụ Mụ là họ hàng của dì Chu Linh. "

"Cháu chào dì." Cậu thiếu niên mỉm cười lịch sự với mẹ của em thỏ trắng, rồi nhìn lên và xuống em thỏ.

"Đây là con trai của em, Trình Thành Tử." Chu A Di đặt tay của mình lên vai Trình Thành Tử rồi mỉm cười và giới thiệu.

Nước cam... muối...???

Đôi mắt của em thỏ con đầy những dấu hỏi về việc muối được cho vào trong nước cam thì sẽ rất ngon hay có vị như thế nào...

"Thỏ trắng, mau gọi ca ca hảo nào đi." Mẹ của thỏ vỗ đầu con gái và thì thầm.

"Ca ca hảo!" Con thỏ trắng trả lời đầy ngoan ngoãn và nở một nụ cười rạng rỡ đối với Trình Thành Tử. Một đôi mắt to biết cười.

Trình Thành Tử hơi sửng sốt một chút khi nghe giọng nói của thỏ trắng, rồi khóe miệng hơi cúi xuống, lộ ra một nụ cười dịu dàng với thỏ trắng.

Đúng khoảnh khắc Trình Thành Tử nở một nụ cười đã khiến tâm trí thỏ trắng loạn xạ cả lên, không tài nào cô bé có thể nghĩ đến việc nào khác.