Vẫn Luôn Cướp Nam Chủ Cũng Được Rồi

Quyển 7 - Chương 5




“Ăn từ từ.”

Thời Viễn nhìn Trình Mộ miệng lớn ăn thịt bò máu dầm dề, cảm giác này nói như thế nào đây, sau này hắn không dự định lại ăn thịt bò. Đương nhiên, là thịt bò chín.

“Nha nha.”

Thời Viễn xạm mặt lại, nói không ra lời, hắn chỉ muốn phun. Bởi vì tiếng “Nha nha” này Trình Mộ nói là thịt bò này rất mỹ vị.

Mỹ vị?

Mỹ vị!

Nôn.

Trình Mộ ăn thịt bò nhìn bộ dáng Thời Viễn một bộ trảo nhĩ nạo tai (* gãi tai cào má), vô ý thức đem thịt bò còn thừa lại trong tay đưa tới.

Sau đó…

Thời Viễn liền đi phòng vệ sinh ói ra đến đất trời đen kịt, thời điểm đi ra cả người thoạt nhìn tựa như mệt lả.

Thời Viễn thời điểm lấy khăn mặt lau miệng yên lặng suy nghĩ: Vừa nãy động tác kia của Trình Mộ xác định không phải cố ý?

Ngược lại sau đó từ chối thịt bò, tái kiến.

Thời Viễn co lại thành một đống ôm chăn không buông tay, nói: “Ngươi khi ngủ không dùng tới đi?”

Trình Mộ mặt không thay đổi kêu rên một tiếng, thẳng tắp ngã xuống.

Thời Viễn thời điểm híp mắt đến xem, Trình Mộ hai mắt mở trực câu câu nhìn chằm chằm trần nhà.

Trình Mộ đánh mất thị lực, bởi vì y tuy rằng nhìn trần nhà, nhưng con mắt của y lu mờ ảm đạm.

Thời Viễn sờ sờ mũi, tang thi sẽ không cảm giác được nóng lạnh và vân vân, Trình Mộ ngủ trên đất sẽ không có chuyện gì, nhiều lắm là trên đất có chút bẩn…

Nghĩ như thế, Thời Viễn tắt đèn ở đầu giường xoay người an ổn ngủ.

Ám dạ thâm trầm, trên đất Trình Mộ đột nhiên mở mắt ra, lỗ tai hơi động sau, y chậm rãi đứng dậy, không mang theo một tia động tĩnh mà đi ra khỏi phòng.

Thời Viễn cùng tang thi cùng sống chung một phòng, tuy rằng hắn tự nói với mình đây là Trình Mộ nhưng hắn vẫn còn có chút căng thẳng cùng bất an, cho nên nhắm mắt lại sau hắn vẫn luôn không ngủ, lúc này Trình Mộ đứng dậy hắn tuy rằng không nghe thấy động tĩnh nhưng hắn chưa bao giờ bế kín mắt nên trông được đến rõ rõ ràng ràng, cho nên chờ sau khi Trình Mộ đi ra ngoài, hắn đứng lên.

Trình Mộ tuy rằng đi ở phía trước nhưng động tác của y rất chầm chậm, cho nên Thời Viễn cũng không có đến gần y, chỉ là cách khoảng thích hợp chậm rãi đi theo, cùng không ném như vậy đủ rồi. Thời Viễn chỉ là muốn biết Trình Mộ vào lúc này đột nhiên lên là muốn làm gì.

Đột nhiên, Trình Mộ ngừng lại.

Thời Viễn vô lực nhắm mắt lại, coi chính mình bị phát hiện.

Kết quả tái vừa mở ra, Trình Mộ đã không tại chỗ cũ, không thấy y.

Thời Viễn có chút tức giận mà đem cục đá bên chân đá thật xa, giống như nhụt chí dựa lên tường ven đường. Hắn cũng không tin Trình Mộ như thế vừa đi liền không trở lại nữa.

Nếu y trở lại, khẳng định còn phải trở về bằng đường cũ, chính mình liền ở đây ôm cây đợi thỏ chờ y.

Kết quả một chờ này chờ chừng đã lâu, chờ tới khi Thời Viễn gian nan chớp mắt rốt cục nhìn thấy thân ảnh Trình Mộ, trời cũng đã tờ mờ sáng.

Nhưng mà cơn buồn ngủ của hắn đợi khi thấy rõ Trình Mộ lập tức liền không còn, trong đầu một mảnh thanh minh.

—— Trình Mộ cả người là máu.

Thời Viễn biểu tình trở nên thật nghiêm túc, hắn không nói lời nào chỉ là từng bước từng bước đi tới, tiếng bước chân vào lúc này còn không có người xuất hiện trên đường cái nên nghe rất rõ ràng rất có lực, phảng phất từng bước từng bước đạp ở trong trái tim người yếu đuối, đi thêm vài bước nữa, tim này sẽ trở nên nát tan.

“Ngươi giết người?”

Thời Viễn bám vào cổ áo của Trình Mộ, trên tay dùng lực đạo rất lớn, thật giống muốn đem cổ áo kia kéo xuống. Kỳ thực, trong lòng hắn đang sợ hãi, hắn sợ hắn hỏi là sự thực.

Hắn không muốn thấy Trình Mộ giết người.

Tiếng “Nha nha” truyền đến, mặt Thời Viễn lập tức đổi sắc, hắn bận rộn lo lắng buông lỏng tay, lôi kéo quần áo Trình Mộ toàn thân nhìn từ trên xuống dưới.

Trình Mộ mới vừa nói trên người y có máu tang thi khác.

Thời Viễn vừa nghĩ, đây là nói y gặp tang thi khác, đánh nhau một phen sau tổn thương cái tang thi kia?

Không đúng, y nói là “Có”, không nói thẳng trên người “có” máu tang thi.

Đó chính là nói… Y cũng bị thương!

Trình Mộ nhìn Thời Viễn bận sốt ruột hoảng loạn, trên tay giật giật bình tĩnh mà bắt được tay Thời Viễn mò ở trên người mình.

Liên tiếp tiếng kêu rên lại vang lên.

Thời Viễn vỗ xuống cái trán bỗng nhiên tỉnh ngộ, chính mình thực sự là được rồi, tang thi không có cảm giác đau đớn a, chính mình quá sốt sắng Trình Mộ.

Trình Mộ nghe thấy được mùi máu tanh trên người Thời Viễn, vô ý thức liếm liếm môi, sau đó y đem đầu lưỡi đưa tới.

Thời Viễn một mặt phát tởm, chính mình vừa nãy làm sao liền đem máu tang thi quẹt đến trên mặt đâu? Trình Mộ đầu lưỡi dính sát hắn đều nổi da gà, huống hồ Trình Mộ nửa ngày còn chưa có ý tứ muốn dừng miệng.

Trình Mộ liếm xong máu trên trán Thời Viễn cảm giác còn chưa vừa lòng, y đem hai tay Thời Viễn đặt ở trên ống quần nắm lấy rồi nhấc đến miệng, đầu lưỡi lần thứ hai lại gần đi lên.

Bị liếm Thời Viễn:…

Trình Mộ liếm máu trên tay của hắn, đầu tiên là mu bàn tay tái là lòng bàn tay, sau đó… Liền khe hở đều không buông tha. Thời Viễn nhìn ngón tay bị Trình Mộ hút vào trong miệng, khí huyết dâng lên, mặt đỏ hơn một nửa.

Cảnh tượng này nhìn hảo… Tang… Bệnh…

Tang… Bệnh…

Bệnh…

“Khục… Khụ khụ.”

Hắn làm bộ ho khan vài tiếng, đem ngón tay từ trong miệng Trình Mộ rút ra.

Hắn không muốn nói chính mình có chút tâm viên ý mã.

Thời Viễn vừa định nói chút gì đến giảm bớt bầu không khí, liền bị Trình Mộ đẩy ra phía sau, dùng một loại tư thế bảo vệ.

Thời Viễn hơi sững sờ, sau đó đỡ vai Trình Mộ theo bản năng mà đem đầu khoát lên một bên bả vai y nhìn về phía trước.

Triệu Kỳ!

Thời Viễn có chút khiếp đảm đi xuống hơi co lại, hai cái tay đặt ở trên eo Trình Mộ.

Có “khí cụ chuyển đổi ngôn ngữ”, Thời Viễn đem hai đối thoại của bọn họ nghe đến rõ rõ ràng ràng, cũng bởi vậy càng thêm sợ hãi.

Triệu Kỳ tìm đến là bởi vì Trình Mộ vừa nãy giết tang thi dưới tay hắn, hắn là đến nhắc nhở. Nhưng là Trình Mộ không để ý, thậm chí đối với Triệu Kỳ so một cái thẳng tắp thẳng tắp ngón tay giữa, nhưng y không biết phương hướng ngón tay giữa mình so sai lệch được không…

Trình Mộ, ngươi có thể hay không đừng ở vào thời điểm này tang bệnh trung nhị như thế nha…

Trung nhị hậu quả chính là hiện tại bị năm, sáu cái tang thi vây công.

Này năm, sáu cái tang thi đều là học sinh lúc trước bị Triệu Kỳ cắn qua, như vậy xem ra hiện tại số lượng tang thi vẫn không tính là nhiều.

“Trình Mộ, lần này phải làm sao.”

Thời Viễn dùng khí cụ thuật lại ngôn ngữ nói ra câu này, hắn nghĩ lần này còn có thể làm sao, một cái đối thật nhiều cái, nhất định là hắn và Trình Mộ cùng thế giới nói bye bye.

“Lấy đao.”

Thời Viễn:…

Hảo đi, đây là tiết tấu muốn hai cái đối năm, sáu cái, lần này thời gian chống đỡ sẽ càng lâu một chút, chết càng chậm một chút?… Cảm giác cũng không tệ lắm.

Thời Viễn bị doạ chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người, vừa nãy may là hắn né một cái, nếu không kia cắn một cái liền không phải là không khí mà là mình.

Nhưng là, hắn né một cái tang thi liền nghiêng đầu.

“Đừng, đừng lại đây a!”

Thời Viễn nói chuyện giọng nói có chút run rẩy nhưng hắn chưa quên giơ thanh đại hạ long tước đao trong tay này.

Tang thi đột nhiên nhào tới, Thời Viễn dưới tay xuất lực tàn nhẫn, trong nháy mắt đại hạ long tước đao đi vào cột sống tang thi.

Tang thi trong nháy mắt ngừng lại, sau đó cũng mất động tĩnh.

Thời Viễn rút đao ra thở phào nhẹ nhõm, vừa định quay đầu đối Trình Mộ bên kia bị vây công nho nhỏ khoe khoang một chút, toàn bộ cánh tay phải liền bị một cái móng tay rất dài trảo từ vai đến cổ tay, lập tức năm cái vết máu liền rõ ràng dữ tợn hiển hiện ra qua lạn quần áo bị trảo.

Hắn đau đến mặt trong nháy mắt đổi sắc, đao trong tay rơi trên mặt đất loảng xoảng một tiếng.

Nhìn động tác tang thi hé miệng xít tới gần, Thời Viễn nhắm chặt mắt lại, xem ra phải chết.

Đau đớn trong tưởng tượng cũng không có đến, Thời Viễn chậm rãi mở mắt ra liền thấy Trình Mộ tay xách đầu tang thi.

Hắn có chút buồn nôn kiền ẩu mấy lần mới quay đầu trở lại, Trình Mộ đã quay lại đi đối phó tang thi còn dư lại.

Lần này hắn bên này không còn đối thủ, dừng lại một cái, đau đớn trên cánh tay làm cho hắn mồ hôi lạnh ứa ra, trên vết thương thật giống như có vô số con sâu nhỏ đang gặm cắn.

Thời Viễn bưng cánh tay trực tiếp ngồi trên mặt đất, hiện tại hắn nơi nào còn nhớ được tro bụi.

Trình Mộ giải quyết xong mấy cái tang thi sau chuyển hướng nơi Thời Viễn vừa nãy đứng.

Không ai.

Y tại chỗ cũ dừng một chút, sau đó ở trong không khí ngửi một cái, tiếp y hướng về một phương hướng đi tới.

Rất nhanh, y biến mất ở góc.

Mà tang thi vừa nãy chết rồi rất nhanh bị người mang đi, dọn dẹp vết tích trên đất, trên đường liền khôi phục bình tĩnh như trước.

Trình Mộ đứng ở dưới lầu thí nghiệm ngửa đầu hướng lên trên, đôi mắt tuy rằng không nhìn thấy, nhưng hắn có thể cảm giác được động tác Triệu Kỳ nắm lấy cổ Thời Viễn, hơn nữa bọn họ đứng ở trung gian hành lang lầu ba.

“Ngươi muốn như thế nào.”

Trình Mộ tiếng kêu rên truyền qua, Thời Viễn dùng sức giãy giụa mấy cái không có kết quả sau thử phát ra âm thanh.

“Ngươi đi mau!”

Trình Mộ hai mắt tối tăm mà đối phía trên, sau đó quay người đi.

Cứ như vậy đi? Thời Viễn có chút mộng, làm sao làm sao nghe lời… Chính mình phải làm sao a này! Bất quá, vẫn để cho y đi thôi, chính mình làm công cụ Triệu Kỳ dùng để uy hiếp Trình Mộ, tạm thời là không có việc gì. Ai biết Triệu Kỳ có thể hay không có âm mưu gì dùng tới đối phó y, y đi bây giờ là trước mắt đến xem bảo đảm nhất cùng cách làm an toàn nhất.

Hắn tại trong đầu đoán không sai, nhưng đáng tiếc sự thực kinh khủng khiến người sợ sệt.

Vốn thí nghiệm lâu không có một bóng người, mỗi cái trong phòng học lầu một đột nhiên nhô ra thật nhiều cảnh sát.

Trình Mộ không đi ra ngoài được, y đã bị bao vây. Bất quá lần này vây quanh y không phải là tang thi, mà là người bình thường.

Thời Viễn bị Triệu Kỳ bóp cổ che miệng lại, biệt nước mắt miễn cưỡng rơi trên đất.

Lần này làm sao bây giờ! Trình Mộ sẽ không làm thương tổn tính mạng người vô tội, hoặc là… Y bị giết chết.

Này hai cái kết quả đều là hắn kiên quyết không muốn nhìn thấy.

“Ầm ầm ầm…”

Liên tiếp tiếng súng vang lên, Trình Mộ trên người thành ổ ong vò vẽ, Thời Viễn nhắm mắt không dám nhìn tiếp nữa.

“Ngươi có muốn cứu y hay không?” Triệu Kỳ đột nhiên nói chuyện.

Thời Viễn không hề nghĩ ngợi liền gật đầu, coi như Triệu Kỳ có thiên đại âm mưu hắn hiện tại cũng không đoái hoài tới, Trình Mộ đối với hắn mà nói mới là trọng yếu nhất.

Thời Viễn nhắm mắt lại nhanh chân chạy xuống lầu dưới, còn không quên la lớn: “Trình Mộ ngươi đừng động!”

Vốn là muốn cắn lên cổ một người cảnh sát Trình Mộ động tác nhất thời ngừng lại.

Trong nháy mắt, súng của tất cả mọi người liền chỉ vào Trình Mộ, hơn nữa mọi người nhân cơ hội này rút nhỏ vòng vây. Mấy cái gan lớn trực tiếp kéo lại Trình Mộ, đem hắn đẩy ngã trên mặt đất gắt gao áp chế lại.

Nhưng mà bọn họ không biết, Trình Mộ nếu muốn tránh khỏi trói buộc chỉ là chuyện mấy giây đồng hồ.