Nhìn Thời Viễn nằm trên đất không nhúc nhích, Trình Mộ biết được cậu là sinh khí.
Hắn nhanh chóng bổ sung nửa câu sau: “Ta muốn làm cho bọn họ mời ta đi ra ngoài.”
Thời Viễn ngồi dậy, “Làm thế nào?”
Trình Mộ trong lòng rất vui vẻ, Thời Viễn không phải nghi vấn lời của hắn mà là hỏi hắn làm thế nào, này là đủ rồi.
Hắn nhìn Thời Viễn thần bí cười yên lặng không nói.
“Ai, ăn cơm.”
Lại đến giờ cơm.
“Ta muốn đi ra ngoài.”
“Cái gì? Ngươi nói ra liền đi ra ngoài, hảo hảo ngốc đi.”
“Ngu xuẩn.”
Trình Mộ suýt chút nữa ngất đi, cái gì cũng nghĩ xong kết quả bị cái đưa cơm hố.
Như vậy Trình Mộ liền ở trong ngục ngồi xổm ba ngày.
Thế nhưng, có người sốt ruột.
“Trình Mộ có nói sao?”
Có nhân viên ở trước mặt giám thị trại giam đứng nghiêm.
“Không có!”
Mọi người trăm miệng một lời.
Giám thị trại giam cau mày nhìn rất là ảo não gấp.
“Hắn cũng vẫn nguỵ trang đến mức rất là đại gia, mấy ngày trước ta đi đưa cơm hắn còn nói muốn đi ra ngoài, thực sự là…”
“Cái gì?!”
Giám thị trại giam nghe thấy lời giễu cợt không lớn của một người, lập tức đánh gãy lời hắn muốn tiếp tục.
Giám thị trại giam trước khi đi mạnh mẽ trừng người kia vài lần, như là bị tức đến không nhẹ.
“Trình thợ chế tạo ở trong ngục chịu khổ, là ta không đúng.”
“Tù trưởng nghiêm trọng, là Trình Mộ không biết cân nhắc.”
“Vậy ngài…”
“Ta đáp ứng.”
Trên đường về nhà, Thời Viễn đứng ở trên bả vai Trình Mộ vẫn luôn nhìn chằm chằm gò má Trình Mộ.
Người này dù có biến ra sao nữa thì vẫn thông minh, luôn cảm thấy không công bằng.
Bất quá… Thật sự phải đáp ứng à.
Nhưng mà cậu còn không có ngẫm nghĩ việc này, liền nghĩ đến một sự tình càng lửa xém lông mày.
Cậu làm sao biến trở về đây a!
“2b, mau ra đây!”
Thời Viễn lập tức hô hoán 2b.
“Ngoạn gia làm sao vậy?”
“Ta phải làm sao biến trở về đây?”
“Úc, hoàn thành nhiệm vụ thế giới này là được rồi.”
Thời Viễn: “… Nhỏ như vậy làm việc như thế nào!”
“Ồ…”
Này một tiếng ý vị thâm trường suýt chút nữa khiến Thời Viễn ngất đi.
Con mẹ nó 2b ngươi làm sao cứ như vậy ô đây! Không thể giống như ta tao nhã à.
“Vậy được rồi, đưa ngươi một viên thuốc con nhộng lớn lên, thu cẩn thận không cần tạ ơn, hảo hảo làm việc a!”
Thời Viễn còn chưa nói tiếp, 2b liền biến mất rồi.
Nhưng là vừa nãy cậu và 2b trao đổi nửa ngày không quan tâm Trình Mộ, không biết vừa nãy Trình Mộ kêu mình rất nhiều lần, cậu không trả lời.
Này theo người ngoài liền biến thành Trình Mộ gầm gầm gừ gừ mà một đường đi một đường kêu “007”, giống như bệnh tâm thần.
Trình thợ chế tạo vào ngục giam một chuyến đây là điên rồi? Đã vậy còn quá nhớ người máy mới của hắn, nhớ đến mặt đều xanh lên. 007 ở nhà, hiện tại liền không nhịn được tưởng niệm, trong này có chút ý nghĩa ha.
Nhưng mà sự thực là, Trình Mộ kêu Thời Viễn thật nhiều tiếng không một chút đáp lại, mặt của hắn tức xanh.
“Ai, Trình Mộ.”
Trình Mộ lần này cũng không tiếp lời, ai bảo ngươi vừa nãy không phản ứng ta.
“Một hồi trở lại có kinh hỉ.”
“Cái gì kinh hỉ?”
Trình Mộ nhắm mắt lại làm cái hít sâu, chính mình tại sao chuyên môn đánh mặt chính mình a.
Tiếp đó, hắn một đường yên lặng không lên tiếng.
Không phải hắn đấu khí không nói lời nào, mà là Thời Viễn căn bản không tái nói chuyện cùng hắn, ha ha.
Đẩy cửa ra chưa tiến vào, Trình Mộ liền đóng cửa lại, đứng ở ngoài cửa.
Nhất định là phương thức hắn mở cửa không đúng.
“1, 2, 3.” Lần thứ hai mở cửa.
“Đây đều là ai mẹ hắn làm ra!”
Tiếng gào của Trình Mộ tràn ngập toàn bộ ngôi nhà, đứng sững sờ ở trên bả vai hắn Thời Viễn sợ đến run lên, nắm chặt cổ áo của hắn.
“Chủ, nhân, vui mừng, nghênh đón, hồi, gia.”
Đang đánh quét mảnh vỡ trên đất 002 nghe thấy động tĩnh, máy móc quay đầu nói một câu sau đó làm tiếp công việc trong tay.
Chỉ thấy trong nhà phàm là đồ vật mang chút thủy tinh đều bị quẳng thành mảnh vỡ, ngay cả cốc thủy tinh đều không buông tha.
Trình Mộ che mặt ngồi trên ghế sa lon suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng bất đắc dĩ tiếp nhận sự thực.
Tuy rằng hắn dám cam đoan đây không phải là Thời Viễn làm ra, nhưng tuyệt cùng Thời Viễn không thể tách rời quan hệ.
Tại sao vậy chứ?
Cái này phải nhắc tới kẻ cầm đầu ——001.
001 là người máy trí năng đầu tiên hắn chế luyện, bởi vì lúc đó kỹ thuật cũng không quá tốt, nó cơ bản không có kỹ năng gì.
Bất quá, có một chút, là nó cụ bị. (*có sẳn đủ)
Nó có ký ức cùng mô phỏng theo công năng.
Trước có một lần hắn cảm mạo không ngừng mà dùng giấy vệ sinh sát nước mũi bị 001 thấy được, kết quả sau mấy ngày nhà hắn một ngày một cuộn giấy vệ sinh.
001 học hắn đem giấy vệ sinh hướng trên mặt chùi một cái, sau đó vứt đến đầy đất đều là giấy.
Kể từ lúc đó, Trình Mộ liền dưỡng thành một cái thói quen tốt.
Coi như quên khóa cửa nhà, cái kho kia cũng tuyệt đối sẽ không quên khóa.
Dù sao 001 phải ở bên trong yên tĩnh sống qua ngày.
Mấy ngày nay hắn không có ở nhà, nhất định là Thời Viễn thả nó đi ra.
Việc này có 99. 99999% tỷ lệ là Thời Viễn lơ đãng đánh nát một cái cốc thủy tinh bị nó nhìn đi.
Sau đó, liền ha ha.
Bất quá, nó lần này cư nhiên chính mình học một biết mười, đem trong nhà hết thảy mang thủy tinh quăng xuống đất hết, hắn thật mẹ nó xuất phát từ nội tâm mà muốn khen nó.
Trình Mộ yên lặng mà hướng nơi bả vai liếc mắt nhìn, một tay đem Thời Viễn đặt ở lòng bàn tay.
“007, ta… Yêu ngươi, thật sự! Yêu ngươi chết mất!”
Thời Viễn đột nhiên nghe nói như thế, bối rối.
Đây là tiết tấu thành công?
Bất quá mình tại sao từ trong giọng nói tràn ngập yêu thương này mà nghe được tràn đầy nghiến răng nghiến lợi?
Phi, nhất định là mình cả nghĩ quá rồi.
Buổi tối lần đầu cùng Trình Mộ ngủ ở trên giường lớn mềm nhũn của hắn, Thời Viễn thậm chí có chút ngượng ngùng.
Nghe tiếng hít thở vững vàng của Trình Mộ, cậu điều ra ba lô.
Hệ thống người sử dụng: Thời Viễn
Giới tính: Nam (có thể sửa chữa)
Trí lực: 31(100 mãn cấp)
Dung mạo: 80(100 mãn cấp)
Thể lực: 60(150 mãn cấp)
Vũ lực: 11(100 mãn cấp)
Kỹ năng: Thâm tình ôm ấp
Nhiệm vụ hoàn thành độ: 54%
Tích phân: 12000
Nắm giữ vật phẩm: 1327 nhà lá (có thể sửa chữa)
Nhỏ đi viên thuốc con nhộng (đã dùng)
Mã Lệ Tô hạt tròn (một khi dùng, tô tô tô không giải thích)
Lớn lên viên thuốc con nhộng (vật phẩm lâm thời tăng thêm)
…
Nhìn thế giới này xuất hiện thuốc nước Mã Lệ Tô, Thời Viễn không biết phải nói gì.
Cậu trước đây từng sâu sắc trải qua mị lực mạnh mẽ của Mã Lệ Tô, đến nay cũng không quên được.
Căn cứ kinh nghiệm lúc trước, cái này thuốc nước nhất định sẽ dùng cho mình, ngẫm lại đều cảm thấy quá mỹ diệu, ha ha.
Bất quá bây giờ tạm thời chưa dùng tới, nhịn một chút đi, liền làm như không nhìn thấy.
Thời Viễn cao hứng cầm qua viên thuốc con nhộng lớn lên liền nhét vào trong miệng.
Rốt cục trở nên lớn, vừa nghiêng đầu nhìn Trình Mộ gần trong gang tấc, Thời Viễn suýt chút nữa cao hứng mà cười lên tiếng, bất quá, cậu nhịn được.
Trình Mộ ngủ rất say, đánh thức sẽ không tốt, hơn nữa cậu rất chờ mong sáng sớm ngày mai Trình Mộ nhìn thấy vẻ mặt của chính mình.
Thời Viễn nhẹ nhàng đem bàn tay trong chăn của Trình Mộ kéo vào trong tay của chính mình, ngủ thiếp đi.
Bất quá, cậu không ngờ tới một chuyện.
Tay cậu không có nhiệt độ, Trình Mộ không đến mấy phút sững sờ là bị tay lãnh làm cho tỉnh lại.
Trình Mộ sờ sờ đồ vật trên tay hắn, tiến tới mò tới một cái thân thể.
Thời Viễn biến đã trở lại!
Hắn cao hứng trong đêm đen mở to mắt, vốn là nằm ngang thân thể hướng bên Thời Viễn bên này.
Hắn nhìn Thời Viễn một chút, nhếch rồi nhếch miệng.
Chính mình thật là có bệnh, làm sao sẽ đột nhiên cảm thấy 007ngủ như vậy có chút đáng yêu đây, hơn nữa không có chút nào xấu.
Ngủ một chút, tỉnh ngủ là tốt rồi, cậu khẳng định sẽ liền trở nên xấu như cũ.