Ánh mặt trời, bảng đen, chữ phấn, thời khoá biểu.
Thời Viễn thời điểm lần thứ hai mở mắt ra lọt vào trong tầm mắt chính là cảnh tượng như vậy.
Cậu mấp máy môi.
“Thời Viễn, đề tài này cậu làm được không? Cậu đã đứng hai phút, có muốn bạn học phía dưới giúp cậu một chút hay không?”
Nghe thấy âm thanh quen tai này, Thời Viễn chuyển hướng về phía về phía kia. Thầy Phùng vẫn là dáng dấp ôn nhu mỉm cười hòa ái năm đó.
“Để cho em đi, thầy.”
Phía dưới có một Mao Toại tự tiến cử * mình, một câu nói đơn giản lại cứ mang theo ngạo mạn không giấu được.
(* câu chuyện Mao Toại tự tiến cử)
Trương Thành, đệ nhất lớp.
Mắt thấy hắn từ chỗ ngồi từ từ đứng lên, từng bước một hướng về phía tới bục giảng, nội tâm Thời Viễn chán ghét y hệt năm đó, tư tâm không muốn để cho hắn hỗ trợ.
Kết quả, ông trời còn thật mở mắt.
Thời điểm hắn đi tới hàng thứ hai cư nhiên ngã sấp xuống.
“Ha ha ha, ha ha ha…”
Trong phòng học tất cả đều là tiếng cười.
Trương Thành mất mặt, mặt đỏ lên từ dưới đất bò dậy, trừng mắt bên trái một cái, giận đùng đùng về chỗ ngồi.
“Hừ.” Chỗ ngồi hàng thứ hai bên trái phía ngoài vang lên một tiếng hừ nhẹ, chỉ có người bên cạnh nghe được.
Sau đó, một người đứng lên.
Trình Mộ, ngàn năm lão nhị, mỗi lần thi thố đều có thể vững vàng khống chế thành tích cách biệt với Trương Thành trong vòng năm điểm.
“Thầy, em tới.”
“A, Trình Mộ Trình Mộ, y cư nhiên lên bảng đen làm bài, thực sự là chuyện hoang đường. Bất quá thanh âm vẫn là dễ nghe như vậy, ngay cả bóng lưng đều soái như vậy…”
Hiển nhiên, Trình Mộ là loại nam thần đại chúng kia, bất quá, rất cao lãnh.
Thời Viễn nhìn Trình Mộ, nhất thời nói không ra lời, trong lòng chỉ có cảm động.
Bởi vì, trước khi cậu chết, cuối cùng nhìn thấy chính là Trình Mộ đỏ bừng hai mắt.
“Sững sờ làm gì, đưa phấn cho tôi.”
Thời Viễn lập tức phục hồi tinh thần, liền nhìn thấy một bàn tay thon dài hướng về phía mình.
Cậu lập tức từ trong hộp phấn vuông vức lấy ra một cục phấn đưa tới.
“Trên tay phải cậu.” Trình Mộ không có nhận.
“A?”
Trình Mộ trực tiếp cầm cục phấn từ trên tay phải cậu, thời điểm quay đầu làm bài tựa hồ dùng một loại ánh mắt rất bất đắc dĩ liếc nhìn cậu.
Lần này, Thời Viễn bối rối.
Trên tay phải của tôi thời điểm nào có phấn? Tại sao vẫn luôn không cảm giác được?
“Lúc cậu tới, Thời Viễn đã tay cầm phấn như kẻ ngu si đứng hai phút. Nhất định là cậu vừa tới không thích ứng.” 2B đột nhiên nói xen vào.
Thời Viễn miệng muốn văng tục. Thật, 2B nợ này, lão tử sớm muộn gọt mi.
Nhưng cậu cũng chỉ có thể ở trong lòng mắng mắng, dù sao 2B có thể sẽ trả thù lại, hà tất tự mình chịu khổ đâu?
12: 00.
Tiếng chuông đúng giờ vang lên.
Tất cả mọi người kế thừa tôn chỉ thần thánh “Ăn cơm không tích cực, đầu óc có vấn đề”, dùng vận tốc ánh sáng phóng ra ngoài.
Hiển nhiên, bọn họ đối với đại sự ăn cơm này, thái độ rất là tích cực, đồng thời dùng hành động biểu lộ ra bọn họ đối với tôn chỉ thành kính và làm theo.
Nha, ngoại trừ Thời Viễn cùng Trình Mộ.
Người trước là trở lại cấp ba có chút kích động, một chốc không phản ứng kịp, người sau thì…
“Trình Mộ, cậu tại sao còn chưa đi?”
Nhưng mà, không có hồi đáp gì.
Hàng thứ hai, Trình Mộ đem sách giáo khoa thu vào cặp sách màu tím, từ từ đứng dậy, tiện tay đem dây lưng bên phải cặp sách đeo lên vai, tay trái nhợt nhạt đút vào túi quần.
Sau đó, y không nhanh không chậm đi đến cửa. Để lại cho Thời Viễn, chỉ là một bóng lưng thon dài duyên dáng tôio nhã.
Áo sơ mi trắng, quần bò, dương quang thiếu niên.
Bất quá, dương quang này cũng quá âm u đi! Cũng không phản ứng với người tôi.
Thời Viễn nghĩ thầm, đã từng có thời kỳ cùng mình kề vai sát cánh, không có gì giấu nhau, Trình Mộ thâm tình đối diện mình trước khi chết đi nơi nào?
Đột nhiên, cậu vỗ vỗ đầu, phản ứng lại.
Đó là Trình Mộ về sau.
Đang nghĩ ngợi, Trình Mộ quay đầu.
“Ngớ ngẩn, sau này đề toán khó nhớ tới tìm tôi.”
Nói xong, y cũng không quay đầu lại bước đi.
Thời Viễn cũng biết mình không phải là bị coi thường, nghe thấy xưng hô đã từng khịt mũi coi thường này, cư nhiên khó giải thích được muốn khóc.
Khi đi, cậu ngẩng đầu liếc mắt nhìn một cái.
Cấp 3.
Thật tốt.
Nghĩ lúc này ba ba còn chưa vì uống rượu say thất thủ đánh chết người mà bị bỏ tù, mẹ không có rời nhà trốn đi, bà nội cũng khỏe mạnh sống trên đời, Thời Viễn trong lòng ấm áp, dưới chân bước nhanh, vội vàng đi về nhà.
Ngôi nhà đã từng hạnh phúc.
Lúc sắp về đến nhà, cậu nhìn thấy phía trước có mấy người.
Trình Mộ, Trương Thành, còn có một cái, ân, quỷ nhát gan cùng bàn với Trình Mộ—— Lưu Dương.
Trương Thành giống như lôi kéo Lưu Dương hướng về phía Trình Mộ ở đối diện nói gì đó. Nhìn dáng dấp này, luôn cảm thấy không phải là chuyện tốt.
Cậu đi nhanh vài bước.
Còn không đợi đuổi tới bọn họ, Trương Thành liền bỏ qua Lưu Dương, đột nhiên vòng qua Trình Mộ đi nhanh khỏi. Lưu Dương ở bên cạnh Trình Mộ dừng hai giây, sỉ sỉ sách sách đi theo.
Trong hai giây này, Trình Mộ giống như nói gì đó.
Nhưng mà, không biết được.
“Trình Mộ…”
“Đi thôi.”
Không chờ cậu nói xong, Trình Mộ liền ngắt lời cậu, quay người tiếp tục đi.
Hết cách rồi, cậu chỉ có thể không hỏi, yên lặng mà đi theo.
Cửa sắt đỏ thẩm, sư tử đá, cây hòe nhật bản.
Đứng trước cửa nhà, Thời Viễn cảm khái vạn ngàn.
“Mẹ, con đã trở về!” Cậu hô to một tiếng đẩy cửa đi vào, như rất nhiều năm trước, bất quá thanh âm trước đây không có run rẩy.
“A Viễn, đã về rồi.”
Thời Viễn khóc, cậu nhịn không được.
Trong sân, bà nội ngồi ở trên xích đu, trong tay cầm quạt chốc chốc quạt mát, đôi mắt khép hờ.
“Bà nội!” Thời Viễn bước tới liền cho bà nội một cái ôm con gấu.
“Ai u, đứa nhỏ này. Đã về rồi, khẩn trương rửa tay ăn cơm, mẹ con làm cơm xong đang chờ con đó.” Bà nội cười dùng tay không vỗ vỗ lưng Thời Viễn.
Thời Viễn tức thì liền cảm thấy cái tay trên lưng kia khiến cả người cậu đều ấm.
“Bà nội, con dìu ngài đi vào ăn cơm.”
“Được.”
Một nhà bốn người lần thứ hai vây quanh một cái bàn ăn ăn cơm, Thời Viễn cảm thấy tư vị này tốt đến không nói thành lời.
Trở lại căn phòng của mình.
Trên bàn xếp chồng đĩa hát rực rỡ cao tới nửa mét, tranh ảnh cầu thủ bóng rỗ dán đầy tường, bên trong góc đặt cây đàn ghi tôi bằng gỗ của dì hàng xóm đưa, vừa mở ra máy thu âm là giọng Đặng Lệ Quân chen lẫn tạp âm.
Quay đầu vừa nhìn về phía trên giường, Thời Viễn liền nhịn không được cười lên.
Ráp trải giường là cái Thời Viễn năm đó vẫn luôn rất ghét bỏ. Khắp giường đều có bé gái bím tóc bánh quai chèo, đỏ mặt, bĩu môi, mặt áo nhỏ đỏ thẫm.
Năm đó Thời Viễn rất ghét bỏ đem nó kéo xuống, nhiều lần suýt chút nữa vứt vào trong lò nhóm lửa.
Nhưng mẹ luôn có các loại giải thích. Cái gì bé gái rất đáng yêu a, nhìn tâm tình tốt a, ngủ sẽ có giấc mơ đẹp a.
Thời Viễn nhìn dáng vẻ đó của mẹ không có cách nào từ chối, vì vậy liền tràn đầy ghét bỏ trải ráp trải giường này thật nhiều lần.
Bất quá cậu muốn nói, ngủ ở phía trên vẫn luôn bị ác mộng.
Buổi tối đầu tiên trở lại cấp ba, Thời Viễn mất ngủ.
Vốn là yên lặng nằm nhìn ánh trăng ở ngoài cửa sổ thủy tinh là tốt rồi, nhưng lại có người, phi, 2B làm rối.
“Người chơi số 1327 nam độc thân Thời Viễn, bởi vì ngày hôm nay đều không tiến triển chút nào, nên tích phân giảm một.”
Vì vậy, Thời Viễn trơ mắt nhìn một cột tích phân trên ba lô kia lắc lư từ màu xám tro 0 biến thành đỏ -1.
Thời Viễn cảm giác nội tâm hỏng mất. Ai tới nói cho cậu biết, tích phân cư nhiên còn có thể giảm thành âm.
Vậy liền coi là có, 2B liền đâm dao.
“Bắc Bắc Quân nhiệt tình nhắc nhở, nếu như tích phân giảm đến -10, cậu sẽ dùng vận tốc ánh sáng triệt để biến mất. Nha, thiếu chút nữa đã quên rồi, đối với Bắc Bắc Quân hữu ái nhắc nhở, thỉnh người chơi chấm điểm.”
Sau đó, giới thay đổi.
Chỉ thấy phía trên:
Bảng đánh giá của hệ thống
Ps: Hệ thống Bắc Bắc quân này đã thu được năm sao khen ngợi lần 1326, khen ngợi 100%, so với hệ thống đồng hành khác, danh tiếng tốt tăng cao. Hi vọng người chơi mới dùng nó làm tham khảo, đưa ra đánh giá từ lương tâm của ngài, đánh giá của ngài là mong đợi của cộng đồng chúng tôi. Nếu như ngài đánh giá tán thành (tức năm sao khen ngợi), liền có thể thu được 1000 tích phân hệ thống đưa ra, cảm tạ hợp tác.
Nhìn thấy 1000 tích phân, Thời Viễn động lòng. Bất quá cậu nghĩ đến một vấn đề càng mấu chốt.
Đánh giá tốt 100% này thật sự là xoát ra sao, dùng bộ dáng gợi đòn này của 2B làm sao có khả năng sẽ có danh tiếng tốt như vậy.
Thời Viễn tức giận nghĩ, kiên quyết muốn cùng 2B bất lương đấu tranh đến cùng.
Vì vậy cậu đánh hai sao.
Lập tức, có thêm ba điểm.
Nếu không vì 1000 tích phân mà làm chuyện trái lương tâm như thế thì thật xin lỗi chính mình.
Thời Viễn ở trong bóng tối vuốt mặt, lấy ra công lực lúc đi học viết thư tình, tại cột bình luận mạnh mẽ viết:
Hệ thống quân Bắc Bắc thân hình mạnh mẽ, ngọc thụ lâm phong, xử sự hòa ái, cử chỉ văn minh, không hổ là một đóa kỳ ba giới hệ thống. Hi vọng cố gắng tiến lên một bước, hiện đưa ra năm sao khen ngợi lấy đó tán dương.
Đăng xong bình luận, trên đó xuất hiện hai câu —— cảm tạ người chơi bình luận từ lương tâm, 3 giây sau 1000 tích phân sẽ tồn vào ba lô, xin kiểm tra đúng lúc. Hiện tại, ngài cũng có thể kiểm tra bình luận của người khác, có tiếp tục hay không: Được, xin nhấn 1; không, xin nhấn 2.
Thời Viễn quỷ thần xui khiến liền ấn 1.
Vì vậy…
Bắc Bắc manh manh, nếu như tôi ngày nào đó biến thành bút chì, khẳng định theo cậu 【 mặt thẹn thùng 】.
Bắc Bắc thật là hệ thống quân tốt khó được, trên trời dưới đất, chỉ một cái này!
Không nói, Bắc Bắc Quân tôi phải sinh bút chì cho cậu!!!
Bắc Bắc a Bắc Bắc, nếu như cậu vẫn luôn muốn hướng về phía bắc, coi như tôi đang ở phía nam, cũng phải quay lại đến làm tuỳ tùng cậu.
…
Nhìn nhiều bình luận lương tâm như vậy, Thời Viễn cảm thấy lương tâm bất an.
Nếu như mỗi câu bình luận đều giống như người máy, vậy khẳng định là xoát. Thế nhưng, cảm giác từng câu từng câu đều như là cảm khái phát ra từ nội tâm là cái quỷ gì? Chẳng lẽ là tôi nhìn lầm? Kì thật 2B này thật sự rất tốt?
Lòng oán niệm của Thời Viễn đối với 2B có chút dao động.
Nhưng vào lúc này: “Thời Viễn a, Bắc Bắc đại biểu giới hệ thống cám ơn cậu đánh giá theo lương tâm, hết sức trung thành phục vụ cậu. Bất quá, trước cậu thật giống như tồn hành vi mắng tôi, xét thấy cậu đạt được 1000 tích phân, hiện khấu trừ 500, u ~ “
Vì vậy, Thời Viễn còn chưa có đem 999 tích phân ủ ấm lập tức liền thấy nó biến thành 499.
Thời Viễn chỉ muốn nói: Cả nhà mi!
Bất quá, chỉ là muốn nói, cậu không dám hô lên tiếng.
Lần này, oán niệm của Thời Viễn đối với 2B liền hoa hoa lệ lệ tăng lên một cấp bậc
Cậu nhất thời cảm thấy tâm tình không tốt. Vì vậy cậu lập tức vén chăn xuống giường, thừa dịp ánh trăng đủ sáng, lấy ra 2B trong hộp văn phòng phẩm chặn ngang gập lại. Bất quá, này 2B không mang cao su, chưa hết hứng.
Thế nhưng, 2B quấy nhiễu người kia trong nháy mắt liền biến mất.
Thời Viễn cười lớn một tiếng, nhào trở về giường.
“A Viễn?”
Hiển nhiên trong đêm tối thanh âm hiện ra so với ban ngày phải lớn hơn, mẹ bị đánh thức.
“Không có chuyện gì không có chuyện gì, mẹ, mẹ ngủ đi.”
Thời Viễn mím môi một cái, nhắm hai mắt lại.
Đêm hôm ấy, cậu thấy ác mộng.
Trong mộng có một đề toán học làm sao cũng không giải được cùng ánh mắt bất đắc dĩ hận thiết bất thành cương kia của Trình Mộ.