Vẫn Luôn Bên Em

Chương 58: Ngăn cản




Tin tức xảy ra ở Tống gia khiến giới truyền thông lập tức ùa ạt đến tận nơi phỏng vấn. Tống Khải Hoàn vì muốn giữ lại một chút danh dự cho người đã khuất thế nên anh chỉ nói rằng vụ cháy nhà kho ở Tống gia chỉ là tai nạn khiến Tống phu nhân mất mạng.

- "Tôi muốn thay mẹ của mình dùng số tài sản của Tống gia để giúp đỡ những người khó khăn cũng như tạo dựng công đức cho bà ấy."

Anh thẳng thừng trả lời những câu phỏng vấn về phía các phóng viên khiến họ gật đầu tán thành trước quyết định này của anh.

Tại Toronto, Canada...

Thông tin liên quan đến Tống gia đã nhanh chóng truyền đến tai Lam Di Tinh khiến cô có chút trầm tư. Dương Chấn đã sớm kể cho cô nghe chuyện Tống Khải Hoàn cố tình căm ghét mình chỉ vì không muốn kéo cô vào ân oán giữa anh và Tống phu nhân.

- "Di Tinh, em sao thế? Đến giờ họp rồi, mau vào bên trong thôi."

Mạnh Nhật Ngôn ngay khi nhìn thấy cô liền bước đến mà trầm giọng nói khiến cô giật mình mà ngước mặt lên nhìn người đối diện, mĩm cười gật đầu.

Dinh thự Dương gia....

Chiếc xe hơi sang trọng màu đen tiến vào cánh cổng rộng lớn. Đứng ở hai bên lên đến hàng chục tên thuộc hạ mặc vest đen. Người đàn ông phía bên trong chiếc xe chậm rãi mở cửa bước ra. Ngay khi nhìn thấy anh, hàng loạt thuộc hạ đều cúi đầu chào người trước mặt:

- "Chào mừng nhị thiếu gia quay trở về."

Dương Chấn khẽ hướng mắt về phía cánh cửa rộng lớn, liền sau đó cởi bỏ chiếc áo khoác ném về phía một tên thuộc hạ đứng gần đó mà hiên ngang bước từng bước vào bên trong đại sảnh.

Vừa nhìn thấy người bước vào, chàng trai với dáng người cao lớn lập tức nhíu mày mà từng bước tiến về phía trước, đối diện nhìn Dương Chấn, trầm giọng nói:

- "Anh tưởng rằng em ở bên ngoài không trở về nhà luôn chứ. Em nên nhớ, em chính là nhị thiếu gia của nơi này đấy."

Dương Phong, anh trai của Dương Chấn cũng như là đại thiếu gia của nhà họ Dương. Hiện tại, việc làm ăn trong giới hắc đạo, anh là người ở bên cạnh giúp Dương lão gia quán xuyến.

Vừa nhìn thấy người trước mặt, ông lập tức trầm giọng nói:

- "Chuyện con tự ý cử thuộc hạ đến giúp Khải Hoàn sao lại không báo cho cha biết? Con tốt nhất đừng quá can thiệp vào chuyện gia đình của người khác."

Nghe đến đây, sắc mặt Dương Chấn lập tức sa sầm lại mà thẳng thừng đáp trả:

- "Con ra tay giúp đỡ bạn cũng không được sao? Tại sao một ông trùm như cha lại vì chút việc nhặt mà tính toán như thế?"

Rầm...

Ngay lập tức, ông đứng bật dậy mà mạnh tay đập xuống bàn, lạnh giọng nói:

- "Chuyện con thường xuyên lui đến hộp đêm Tân Thành cha không quản. Đó là quyền tự do của con. Nhưng dạo gần đây, cha nghe được thông tin rằng con đang có tình cảm với một cô gái nhân viên phục vụ ở nơi đó. Tuy nhiên, con bé ấy lại bị câm."

Không suy nghĩ, Dương Chấn lập tức dõng dạc đáp lại:

- "Đúng vậy. Con thích cô ấy và đang trong giai đoạn tán tỉnh."

Bốp....

Liền lập tức, một cái tát như trời giáng hướng thẳng vào mặt anh. Dương lão gia nhíu mày, lạnh giọng nói:

- "Con bị mù rồi hay sao mà lại yêu đương với một người khiếm khuyết như thế? Việc con qua lại cùng lúc nhiều cô gái cha đã quá quen thuộc, nhưng chưa có mấy ai khiến con động lòng cả. Vậy mà con lại đem lòng thích một cô gái câm, hơn nữa lại còn là nữ nhân viên."

- "Cha không được nói Ái Như như thế. Cô ấy là một người con gái tốt và điều quan trọng là con có tình cảm với cô ấy."

- "Nhưng Dương gia là một trong những gia tộc quyền lực, cha không thể nào để con đi yêu một người không môn đăng hộ đối như thế."

Nghe đến đây, Dương Chấn không nhịn được nữa mà tức giận bước thẳng lên trên lầu đóng sầm cửa lại. Từ nhỏ đến lớn, anh luôn là đứa con ngang bướng, cố chấp, thích làm gì thì làm, chẳng cần sự cho phép của bất cứ ai. Chưa bao giờ nghe theo sự sắp xếp khiến ông vô cùng đau đầu về anh. Trái ngược hoàn toàn với em trai, Dương Phong lại là người điềm tĩnh, nghe theo mọi sự sắp xếp của người lớn mà hoàn thành tốt bổn phận của mình.