Vẫn Luôn Bên Em

Chương 57: Bắt đầu lại từ đầu




Nhìn vẻ mặt đau khổ của Tống Khải Hoàn, lúc này, trong lòng bà ta cảm thấy có chút đau nhói. Một dòng nước mắt khẽ lăn dài xuống gò má. Thấy dáng vẻ của anh có chút chần chừ, nửa muốn nửa không ra tay khiến bà ta nhắm nghiền mắt lại, khóe môi chợt hé một nụ cười hạnh phúc. Ngay lập tức, bà ta mạnh tay đẩy ngã thùng dầu hỏa gần đó. Thoáng chốc đã lan khắp xung quanh sàn nhà, gần chỗ bà ta. Ngay lập tức, bà ta lấy ra chiếc bật lửa mà ném mạnh xuống sàn khiến mọi thứ lập tức bốc cháy. Tống Khải Hoàn ngơ ngác lập tức lùi về phía cửa. Nhìn người trước mặt, Tống phu nhân chợt nở một nụ cười, sau đó nói:

- "Nếu như con cảm thấy khó xử, hãy để mẹ tự tay thiêu chết mình."

Vừa nói, nước mắt bà ta khẽ tuôn rơi. Ngay giây phút bà ta nhận ra anh hoàn toàn đau nhói khi phải đương đầu với bà khiến bà chợt nhớ lại những chuỗi ngày ở cạnh chăm sóc anh khi còn nhỏ vô cùng ấm áp. Đặc biệt kể từ sau khi Tống lão gia qua đời, anh chính là niềm an ủi cuối cùng giúp bà ta có thể mạnh mẽ sống đến ngày hôm nay. Khi hay tin anh bị kẻ xấu đâm trúng tim, với bản năng của người mẹ vốn nuôi nấng, bà ta làm sao có thể không lo lắng cho nên tìm mọi cách cứu sống anh. Chỉ có điều, ngọn lửa ghen tuông của bà ta quá lớn đã đánh mất đi tình cảm thiêng liêng ấy.

Hiện tại, ngọn lửa ngày càng bốc cháy dữ dội nhưng lại chẳng khiến Tống phu nhân sợ hãi, thậm chí lại bật cười. Bà cảm thấy đây là lần đầu cũng như lần cuối mình làm một việc đúng đắn. Nhìn về phía người đang đứng bàng hoàng ở phía cửa, Tống phu nhân nức nở nói:

- "Khải Hoàn, mẹ xin lỗi vì đã khiến cuộc đời con đau khổ. Nhưng trong tim của mẹ vốn đã xem con là con ruột của mình cho nên đã ích kỉ muốn giữ mãi con ở bên cạnh. Đã đến lúc, mẹ phải trả giá cho những tội ác mà mình đã gây ra."

Phập...

Dứt lời, bà rút ra bên trong túi chiếc dao găm mà đâm thẳng vào tim mình, sau đó ngã lăn xuống sàn dưới ngọn lửa đang bốc cháy dữ dội. Cả hai thân xác người phụ nữ dần chìm trong ngọn lửa. Chứng kiến cảnh tượng hai người mà anh gọi là "mẹ" đang bị ngọn lửa thiêu cháy khiến Tống Khải Hoàn khóe mắt cay xè mà khụy gối gục đầu bật khóc nức nở. Cuối cùng, kẻ ác cũng đã bị trừng trị, thế nhưng trong tim anh lại nhói lên từng cơn đau âm ĩ.

- "Cháy...mau...mau dập tắt đám cháy đi."

Dương Chấn ngửi thấy mùi khói liền lập tức chạy lên. Ngay khi thấy căn phòng kho đang bốc cháy dữ dội, phía bên cửa, Tống Khải Hoàn đang gục đầu thẫn thờ, liền lập tức, anh ra sức kéo lấy người trước mặt ra khỏi căng phòng, miệng không ngừng trách móc:

- "Khải Hoàn, cậu muốn bị lửa thiêu cháy giống bà ta sao?"

Ngay khi mở mắt, Tống Khải Hoàn phát hiện bản thân đang nằm trên giường bệnh. Vẻ mặt người bên cạnh khi thấy anh thức tỉnh liền vui vẻ mà gấp gáp nói:

- "Khải Hoàn, cuối cùng cậu cũng tỉnh."

Nghe thế, cả người anh lập tức ngồi bật dậy, sau đó nhìn người trước mặt hỏi:

- "Dương Chấn, mọi chuyện ở Tống gia thế nào rồi?"

Nghe anh hỏi, Dương Chấn khẽ trầm giọng, sau đó đáp:

- "Toàn bộ căn phòng kho đã bị thiêu cháy. Thi thể mẹ ruột của cậu cũng như Tống phu nhân đã chìm trong ngọn lửa. Mọi chuyện đã thực sự kết thúc rồi, cậu bây giờ đã được tự do."

Sắc mặt Tống Khải Hoàn trở nên trầm tư. Một lúc sau, anh lên tiếng nói với người bên cạnh:

- "Tôi suy nghĩ kĩ rồi. Tôi sẽ bán toàn bộ gia sản của Tống gia và tìm đến sống một thành phố khác. Số tiền còn lại, tôi sẽ quyên vào quỹ cứu trợ người nghèo, mồ côi và người gặp thiên tai."

Nghe đến đây, Dương Chấn khẽ bật cười liền sau đó vỗ nhẹ lên vai Tống Khải Hoàn, cười đáp:

- "Tôi ủng hộ quyết định của cậu. Có lẽ, cha và mẹ của cậu rất vui khi nhìn thấy cậu trưởng thành như hôm nay."

Ngừng một lát, Dương Chấn lại tiếp:

- "Vậy còn Lam Di Tinh, cậu sẽ sang Canada tìm cô ấy chứ?"

Tống Khải Hoàn lắc đầu mà lập tức đáp lại:

- "Không. Tôi sẽ bắt đầu lại mọi thứ, theo đuổi ước mơ còn đang dang dở đó chính là trở thành nhà kinh doanh thành công. Về chuyện tình cảm, tôi nghĩ rằng không nên ép buộc thì tốt hơn. Nếu như cô ấy ở bên đó có thể gặp được người đàn ông ưu tú hơn tôi, tôi sẵn lòng chúc phúc cho cô ấy."