Thoáng chốc cũng đến lúc Đoàn Thế Tường tháo băng mắt.
Cuối cùng anh cũng được nhìn thấy gương mặt của người con gái đã bên cạnh mình suốt thời gian qua.
Khóe môi Đoàn Thế Tường mĩm cười ngay khi nhìn thấy người trước mặt khiến Hải Lan vô cùng khó hiểu mà ngây thơ hỏi:
- "Sao...sao anh lại cười? Có thứ gì đó bám trên mặt tôi sao?"
- "Không có gì.
Chỉ là tôi muốn nhìn em lâu hơn."
Đoàn Thế Tường bật cười, nhỏ giọng đáp khiến Hải Lan có chút xấu hổ.
Một lúc sau, cô lên tiếng nói:
- "Ngày mai anh có thể xuất viện rồi."
Bỗng nhiên, sắc mặt Đoàn Thế Tường trở nên nghiêm túc, anh nhìn thẳng vào mắt cô, sau đó hỏi:
- "Chúng ta sẽ gặp lại nhau, đúng chứ?"
Nghe anh hỏi, Hải Lan gật đầu liền sau đó cả hai trao đổi phương thức liên lạc.
Tối hôm đó, Đoàn Thế Tường cứ nằm trên giường mà lâu lâu mĩm cười hạnh phúc.
Suốt mấy tháng nay không gọi điện về nhà không biết anh trai ở bên đó như thế nào? Chắc hẳn anh ấy nhớ anh rất nhiều.
Suy nghĩ một lúc, anh khẽ đeo kính để bảo vệ mắt vừa mới khỏi, liền sau đó mở điện thoại ra mà nhìn thấy hàng trăm cuộc gọi nhỡ từ phía Phan Nhất cũng như Lam Di Tinh.
Ngay khi nghe tin nhắn thoại từ phía Lam Di Tinh, giọng cô đầy nức nở mong anh sớm quay trở về trước đám tang anh trai nhưng cuối cùng thì....
Bịch...
- "Không thể nào, mình thực sự đang nằm mơ."
Bàn tay Đoàn Thế Tường run run mà làm rơi điện thoại xuống đất.
Hai mắt anh vừa mới khỏi thì đã ngấn đầy nước mắt, bên trong lòng mắt cũng đã ửng đỏ mà không tin những gì mình đã nghe.
Anh cố định thần lại, một lúc sau hai tay run rẫy nhặt chiếc điện thoại lên liền sau đó lên mạng tìm kiếm thông tin liên quan đến anh trai mình.
Hàng loạt tin tức cũng như bài viết liên quan đến Đoàn Thế Khương lần lượt hiện lên liên tục.
Nhiều người tỏ ra tiếc nuối cũng như nhớ đến sự hi sinh của anh trong trận hỏa hoạn kinh hoàng khi ấy.
- "Anh hai...."
Đoàn Thế Tường gào khóc nức nở khi nhận ra anh trai mình đã mất mà ngã khụy xuống sàn ôm mặt khóc nức nở.
Anh trách rằng bản thân sao lại vô tâm đến thế.
Thậm chí ngay cả khi gặp mặt anh ấy lần cuối anh cũng không có cơ hội.
Thử hỏi, anh làm sao xứng đáng làm em trai anh ấy chứ.
Đôi mắt Đoàn Thế Tường vừa khỏi đã khóc đến sưng húp.
Một lúc sau, anh vội vàng đứng dậy mà lấy lại tinh thần, trong đầu luôn suy nghĩ rằng anh phải về, nhất định phải về để thăm mộ anh trai.
Phía bên này, suốt mấy ngày nay, Tống Khải Hoàn cứ thường xuyên lui đến phòng khám bệnh của Lam Di Tinh mà tình nguyện phụ giúp cô hỏi thăm cũng như phụ bốc thuốc cho bệnh nhân phần nào làm thay đổi cái nhìn của cô vốn không mấy tốt đẹp về con người anh.
Nghĩ đi nghĩ lại thì tất cả cũng không hẳn là lỗi của anh.
Có trách thì trách tên trưởng khoa Cao Tâm Đức cùng với bà mẹ máu lạnh của anh sắp đặt mà thôi.
Tuy nhiên, mỗi khi nhìn thấy Tống Khải Hoàn, cô lại không thể không nhớ đến người bạn trai đã mất Đoàn Thế Khương.
Quả thực hiện tại, mỗi khi cô nhìn vào Tống Khải Hoàn thì biết bao nhiêu hình ảnh cũng như kỉ niệm lúc trước với Đoàn Thế Khương lại ùa về khiến cô cảm thấy tâm hồn như được xoa dịu nhưng chỉ trong chốc lát lại bị thứ gì đó sắc nhọn đâm vào.
Lam Di Tinh nhìn dáng vẻ tận tình, nhiệt huyết của người trước mặt mà có chút chần chừ.
Cô cảm thấy những gì Tống Khải Hoàn nói với mình là sự thật.
Anh thực sự thay đổi và muốn trở thành một người có ích.
Hiện tại, anh đang trò chuyện vô cùng vui vẻ với một bà lão, một lúc sau ân cần dìu bà băng qua đường.
- "Bà cẩn thận nhé.
Đường phố ở đây nhiều xe lắm."
Giọng anh ngọt ngào khiến bà lão vô cùng hài lòng, miệng không ngừng tấm tắc khen ngợi:
- "Con còn trẻ, lại có tấm lòng nhân hậu muốn giúp đỡ mọi người sau này sẽ gặp nhiều điều tốt lành."
- "Con cảm ơn bà."
Tống Khải Hoàn nở nụ cười thật tươi liền sau đó cúi thấp người ôm lấy bà lão tựa như một người cháu trong nhà.
Tất cả hành động này của anh đều thu vào tầm mắt Lam Di Tinh, khóe mắt cô bất giác bỗng rơi xuống một giọt nước mắt, miệng lắp bắp mà nhìn chăm chăm dáng người từ xa:
- "Thế...Thế Khương."
Lúc này, cô lại nhớ đến người bạn trai hoàn hảo của mình nhưng đoản mệnh mà thầm gọi tên anh.