Vạn Linh Chi Chủ

Chương 90




Cú đập mạnh khiến Vương Minh văng đi rất xa thế nhưng đều bị lồng năng lượng màu xanh cản lại nên gần như không gây tổn thương nào đến hắn.

Ngay lập tức hắn bật dậy, Thiên Ma nhào lên người hắn kéo hắn lao về phía phòng ở của Thanh Tâm.

Thế nhưng lúc đến nơi hắn thấy nơi đây đã biến thành một đống phế tích, đám lính canh cùng gia nhân ở xung quanh đấy do không chịu nổi sức tàn phá nên đều chết hết, mùi máu tanh bốc lên nồng nặc.

Tuy vô cùng lo lắng nhưng hắn cảm nhận được Thanh Tâm vẫn còn sống chỉ là không biết bị bắt đi nơi nào mà thôi.

Đám linh thú của hắn không giỏi truy tung nên hắn mặc dù cảm nhận được hơi thở sinh mệnh của Thanh Tâm loanh quanh nơi đây nhưng không cách nào lần theo đó để tìm đến nàng được.

Trong lúc hắn dường như muốn điên lên thì một bóng người xuất hiện, Vương Minh nhận ra đấy là Dương Mộc.

Cùng lúc đó từng tốp từng tốp lính canh tràn về nhanh chóng bao vây nơi này, một nhóm Đại Đại Chi Hùng được triệu hồi ra để lật tung chỗ này lên, đồng thời từng cái xác cũng được kéo ra xếp thành hàng.

Một vài người khác triệu hồi ra gần chục con Xích Hỏa Cẩu, bọn chúng nhanh chóng lùng sục khắp nơi tìm kiếm những người đang bị vùi lấp bên dưới.

Một lát sau có một người trang phục chỉ huy tiến đến bên cạnh Dương Mộc báo cáo, thấy thế Vương Minh liên tiềm hành đến bên cạnh để nghe ngóng.

"Báo cáo trại chủ chúng ta đã cho người kiểm tra khắp nơi, từ những thứ thu thập được vị nữ đệ tử kia của Vạn Thú Tông chỉ bị bắt đi thế nhưng chúng ta vẫn không tìm được bất kì manh mối nào về tung tích của nàng cả.

Kẻ đột nhập vào nông trường chúng ta lần này tu vi rất cao lại am hiểu tiềm hành cùng ẩn núp vì thế chúng ta thật sự lực bất tòng tâm, thế nhưng từ tàn dư năng lượng còn sót lại có thể khẳng định một điều rằng thủ phạm chỉ có thể là Hắc Nguyệt Giáo."

Dương Mộc trầm ngâm một hồi liền trả lời: "Được rồi ngươi cho người thu dọn nơi này, nếu có manh mối gì mới thì nhanh chóng báo cáo cho ta. Còn thiếu niên đi cùng nàng đâu rồi, hắn đã biết việc nàng mất tích hay chưa"

"Báo cáo trại chủ, chúng ta đã cho người đến phòng của thiếu niên để kiểm tra nhưng không hề tìm hắn đâu cả cứ như hắn đột nhiên bốc hơi vậy, chúng ta đang cho người lùng sục khắp các ngõ ngách của nông trường" người thủ lĩnh ngập ngừng trả lời.

Dương Mộc nhíu nhíu mày, sự việc càng lúc càng vượt ra ngoài tầm kiểm soát của hắn, đối phương càng ngày càng manh động không xem hắn ra gì cả.

"Được rồi ngươi tiếp tục công việc đi, có gì mới thì nhanh chóng báo cáo cho ta" Dương Mộc phất phất tay.

Người thủ lĩnh chắp tay lĩnh mệnh sau đó quay về chỉ huy đám lính lùng sục khắp nơi và thu dọn đống đổ nát quanh đó.

— QUẢNG CÁO —

Dương Mộc trầm ngâm nhìn trân trân đống đổ nát hai tay nắm chặt lại, Vương Minh có thể thấy cơ thể của hắn run run như đang cố gắng kiềm chế cảm xúc.

Phải một lúc sau đối phương mới bình tĩnh trở lại được, chỉ thấy Dương Mộc quay người rời đi.

Vương Minh đắn đo một hồi liền đuổi theo, hiện tại hắn không có bất kì manh mối nào cả, nếu cứ như con ruồi không đầu chạy lung tung thì cũng không có tác dụng gì.

Ngoài ra hắn nhớ tới lời Thanh Tâm kể cho mình, Dương Mộc dường như đang che dấu bí mật nào đó, hắn là người đáng nghi nhất trong sự việc lần này.

Vương Minh bám theo Dương Mộc, chỉ thấy đối phương đi một vòng quanh nông trường một bên kiểm tra xem có điều gì bất thường không một bên chỉ huy công việc.

Điều này khiến Vương Minh ngày càng sốt ruột, đối phương tỏ ra rất bình thường nếu quả thật đối phương không có liên quan đến vụ việc này thì hắn đang lãng phí thời gian chạy lòng vòng.

Nghĩ đến việc Thanh Tâm đang gặp nguy hiểm lòng Vương Minh như lửa đốt, hắn đã hứa sẽ bảo vệ nàng thật tốt vậy mà lại để sự cố như vậy xảy ra.

Vừa bám theo Dương Mộc hắn vừa suy nghĩ tìm phương án mới, thế nhưng hắn chỉ vừa mới tới nơi đây lại không có bất kỳ nguồn lực nào để huy động cả vì vậy thật sự không có phương án nào khả thi cả.

Dương Mộc sau khi đi một vòng kiểm tra công việc xong liền quay về phòng của mình, Vương Minh quyết định bám theo lần cuối, nếu lần này không phát hiện được cái gì mới thì hắn phải thay đổi phương án khác.

Sau khi về đến phòng ngủ Dương Mộc mệt mỏi thả người ngồi xuống chiếc ghế cạnh bàn làm việc, sau đó vươn tay chạm vào một cái lư hương nhỏ đặt trên bàn làm việc.

Mùi trầm hương từ bên trong từ từ bốc ra khiến căn phòng bớt lạnh lẽo, mùi trầm thoang thoảng khiến tâm hồn con người trở nên thư thái.

Dương Mộc dường như đang đợi gì đấy, chỉ thấy ông ta chăm chú nhìn về phía quả cầu thủy tinh đặt trên bàn.

Nhận ra điểm kỳ lạ này Vương Minh cũng nhìn chăm chú về phía quả cầu nhưng hắn không thấy quả cầu có điểm gì khác thường cả, thế nhưng thái độ của đối phương khiến Vương Minh yên tâm hơn đôi chút, có vẻ như hắn vẫn đi đúng hướng.

Từng giây từng phút trôi qua dài đằng đằng như hằng thế kỷ, kèm theo đó là niềm tin của Vương Minh ngày càng lung lay.

Hắn đang tính toán xem nếu bây giờ đột ngột tấn công thì phần thắng của hắn là bao nhiêu.

Nhưng thật ra hắn hoàn toàn không thấy phần thắng của mình ở đâu cả, Dương Mộc ít nhất cũng là đỉnh vị cấp 5 ngoài ra hắn không biết sở trường cùng sở đoản của đối phương nên thật khó để lên kế hoạch phù hợp, không cẩn thận lại góp cả bản thân mình vào thì thật sự không ổn một tí nào. — QUẢNG CÁO —

Cuối cùng thời khắc Vương Minh chờ đợi cũng đến, quả cầu thủy tinh trên bàn làm việc của Dương Mộc bắt đầu phát ra ánh sáng bạc như ánh trăng, sau đó nó dần dần bị một bóng đen bao phủ cho đến khi cả quả cầu đều biến thành màu đen.

Dương Mộc bắt đầu đánh pháp quyết về phía quả cầu, ngay lập tức từ quả cầu bắn ra một luồng sáng màu đen chiếu vào giữa căn phòng để lộ ra một trận pháp.

Đối phương nhanh chóng đứng vào giữa trận pháp, Vương Minh thấy vậy cũng cho Thiên Ma bí mật tiềm hành ẩn vào cái bóng của đối phương.

Mọi việc đều diễn ra thuận lợi, chỉ thấy ánh sáng đen bao trùm cơ thể Dương Mộc sau đó cả hắn cùng Vương Minh đều biến mất để lại căn phòng trơ trọi cùng quả cầu vẫn phát ra ánh sáng màu đen.

Chỉ có mùi trầm hương phảng phất trong căn phòng là dấu hiệu duy nhất cho thấy chỉ vài phút trước nơi đây vẫn có người ở.

Ngay khi Dương Mộc bị truyền tống đi ngay lập tức trong căn phòng xuất hiện một bóng đen.

Đối phương nhanh chóng đánh pháp quyết về phía quả cầu thủy tinh sau đó lôi từ trong người ra một cái la bàn màu đen.

Chỉ thấy trận pháp truyền tống lại xuất hiện ngay lập tức truyền tống người áo đen đi kịp lúc quả cầu thủy tinh trở nên bình thường trở lại.

Dương Mộc bị truyền tống đến một căn phòng nhỏ ở giữa có một cái đài truyền tống, hai bên treo hai ngọn đuốc đang cháy bập bùng.

Ở bên dưới đài truyền tống một người trùm áo choàng che kín toàn bộ thân thể đang đứng đấy tay cầm một ngọn đuốc.

Thấy Dương Mộc xuất hiện đối phương ra hiệu mời sau đó bắt đầu dẫn đường, Dương Mộc nhanh chóng đuổi theo bước chân của đối phương.

Nơi đây giống như một nhà tù khổng lồ, càng đi sâu vào trong Vương Minh thấy càng nhiều những phòng giam nhỏ nhốt từng đàn từng đàn linh thú với đủ các chủng loại.

Đi qua từng dãy từng dãy nhà giam linh thú hai người đến một dãy nhà giam khác nơi đây lại không chứa linh thú mà lại chứa người.

Những con người nơi đây xấu xí bẩn thỉu như lâu ngày chưa được tắm, đã thế lại gầy rộc cứ như là bị bỏ đói lâu ngày.

Vương Minh còn cảm nhận được một vài luồng linh khí yếu ớt tỏa ra từ bọn họ khiến hắn kinh ngạc không biết bọn họ phải chịu đựng hành hạ đến mức nào mà một tu sĩ cũng biến thành bộ dạng như vậy.

— QUẢNG CÁO —

Dương Mộc như chết lặng đi qua từng dãy từng dãy phòng giam, hắn thật sự không ngờ tới chỉ một thời gian ngắn mà Hắc Nguyệt Giáo lại có thể bắt được nhiều người như vậy.

Một tháng trước hắn chỉ mới nhận được thông báo về một vài thảm án xảy ra tại một số trang trại nhỏ gần đấy, hắn chưa kịp cho người kiểm tra kĩ lại thì đã bị bọn họ khống chế.

Nếu biết trước sự việc sẽ đến nông nỗi này thì thà chết hắn cũng không tiếp tay cho bọn hắn, Hắc Nguyệt Giáo không biết từ lúc nào đã biến thành một Tà Giáo Phái như thế này, khác hẳn với lời kể từ ông nội và bố của hắn.

Đi Dương Mộc đi ngang qua một phòng giam nọ đột nhiên có một bóng đen lao ra túm lấy vạt áo của hắn.

Từ bên trong lộ ra một khuôn mặt nhợt nhạt trắng bệch bẩn thỉu, tóc tai đối phương bù xù cứ như người rừng, đôi bàn tay gầy guộc chỉ còn da bọc xương hằn rõ những sợ gân tay.

Đối phương hướng đôi mắt đỏ ngầu nhìn về phía Dương Mộc nghẹn ngào nói.

"Dương trại chủ, là Dương trại chủ phải không, ngài còn nhớ ta không ta là Viên Hải là người quản lý Viên gia điền trang ở phía tây, cầu xin ngài mau cứu ta chúng ta ra, cầu xin ngài"

Dương Mộc run rẩy vươn đôi bàn tay ra nắm lấy đôi bàn tay gầy guộc của đối phương, nhìn khuôn mặt đối phương hắn không cách nào nhận ra được đây từng là một trang chủ của một thôn trang giàu có ở phía tây.

Cái bắt tay của Dương Mộc khiến Viên Hải bật khóc nức nở như một đứa trẻ, cả người hắn run rẩy hết cả lên vì xúc động.

Thế nhưng đúng lúc này một giọng nói lạnh lùng cất lên: "Dương trại chủ vợ và con trai của ngài đang đợi ngài đấy, nếu chậm trễ không biết chuyện gì sẽ xảy ra đâu, Tả hộ pháp dạo gần đây rất nóng tính vì việc tìm cách thu thập đủ nguyên liệu hiến tế cho Hắc Nguyệt Thần đấy"

Lời nói của đối phương khiến Dương Mộc giật mình thon thót lập tức vung tay của Viên Hải ra rồi nhanh chóng đuổi theo người dẫn đường.

Chỉ thấy đằng sau vang lên giọng nói của người đàn ông khốn khổ.

"Là ngươi, hóa ra tất cả là do ngươi dựng nên, Dương Mộc ta hận ngươi hận tất cả các ngươi, ta nguyền rủa ngươi trọn đời không được siêu sinh, cho dù chết ta cũng sẽ không tha thứ cho ngươi, ta sẽ chờ ngươi dưới địa ngục"

Lời nguyền rủa của đối phương khiến khuôn mặt Dương Mộc trắng bệch không một giọt máu, cả người của hắn run rẩy hai tay nắm chặt vào nhau, lên từng bước chân nặng nề bám theo người dẫn đường