Vạn Linh Chi Chủ

Chương 79




Vương Minh mải mê đắm chìm trong quá trình đốn ngộ đến mức cho dù hắn vẫn có thể cảm nhận được một phần nào đó những biến đổi trong cơ thể của mình thế nhưng hắn cũng mặc kệ.

Hắn đang có những đột phá quan trọng trong vấn đề tu luyện, nếu bỏ dở nữa chừng tất cả công sức hắn làm trong thời gian qua có thể đổ sông đổ biển.

Thân thể suy yếu khiến cho quá trình thôi diễn của Vương Minh ngày càng trở nên khó khăn, hắn cảm thấy mình đã gần đến đích lắm rồi thế nhưng đầu óc của hắn càng ngày càng nặng trĩu, cơn buồn ngủ ập đến khiến hắn không cách nào suy nghĩ được.

Mặc cho hắn có cố gắng ép buộc bản thân mình phải tập trung và tỉnh táo trở lại thế nhưng vẫn không có hiệu quả gì.

Tưởng chừng như quá trình tu luyện của bản thân phải kết thúc thì bỗng nhiên hắn cảm thấy cả người bắt đầu tràn trề năng lượng, chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì hắn cảm nhận thấy có hai luồng năng lượng lao thẳng vào thức hải của bản thân.

Sự xuất hiện đột ngột của hai luồng năng lượng như giọt nước làm tràn ly, hắn cảm thấy như mình bước chân vào một phiến thiên địa khác tất cả những gông cùm xiềng xích đang níu kéo hắn trước đó dường như biến mất.

Thế nhưng hắn chưa vui mừng được bao lâu vì cuối cùng cũng tìm được điểm đột phá thì lại cảm thấy bản thân rơi vào một trạng thái kì lạ khác, vốn ban đầu cho dù ở trong trạng thái đốn ngộ hắn vẫn có thể cảm nhận được cơ thể của mình cùng với thế giới xung quanh.

Thế nhưng bây giờ đột nhiên hắn không còn cảm nhận được bất kì mọt thứ gì khác, thế giới xung quanh của hắn bỗng nhiên tối sầm lại hắn cảm thấy mình như rơi vào một vực sâu thăm thẳm.

Hắn cứ như vậy rơi mãi trong vô định, đầu óc cứ mê muội dần dần, hắn cảm thấy như bản thân đang mơ một giấc mơ thật dài.

Trong đầu của hắn xuất hiện hàng loạt hình ảnh không biết từ đâu mà đến.

Có lúc hắn thấy mình như cánh chim tự do đang bay lượn giữa bầu trời, rồi bỗng nhiên hắn lại thấy mình bị nhốt lại suốt ngày chỉ ca hát mua vui cho người khác, rồi cuối cùng đến một ngày hắn bị bỏ đói đến chết.

Hắn còn mơ thấy mình là một vị minh quân chăm lo cho đời sống của muôn dân trăm họ được vạn người ca ngợi, khi thì trở thành một vị tướng quân chinh chiến trên sa trường bách chiến bách thắng thế nhưng cuối cùng lại bị phản bội mà chết.

Từng hình ảnh cứ thế hiện ra trong đầu hắn có lúc hắn là người thường cứ thế sống bình đạm cho đến cuối đời, có lúc hắn là đại ác nhân gϊếŧ người không chớp mắt.

Bên cạnh những hình ảnh đó hắn còn cảm thấy bên tai hắn như có người đang rì rầm nói chuyện cùng bản thân.

Vương Minh có thể phân biệt được một trong số đó là một giọng nói uy nghiêm và túc mục kể cho hắn nghe về các loại tội ác của loài người.

Hắn nói rằng thế giới đầy tội lỗi này cần được thanh lọc lại khiến những con người kia phải trả giá cho tội lỗi của mình dưới Địa Ngục.

Hắn vẽ cho Vương Minh một kế hoạch to lớn về việc lập lại trật tự cho cái vũ trụ đầy hỗn loạn này.

"Vũ trụ thối nát này đã đến thời điểm tận cùng của nó, nơi này cần phải thanh lọc lại, ngươi cần phải nhớ ngươi là thẩm phán, là người được chọn để kết thúc sự tồn tại của nơi này, chỉ khi tất cả bị phá hủy thì chúng ta mới có thể xây dựng lại một thế giới mới tốt đẹp hơn. Đấy là sứ mệnh của ngươi, ngươi phải nhớ lấy"

Bên cạnh đó hắn còn nghe thấy một giọng nói khác gần gũi và trầm ấp kể cho hắn nghe về vũ trụ từ khi chỉ còn sơ khai.

— QUẢNG CÁO —

“Từng nghe số của trời đất, gồm một trăm hai mươi chín nghìn sáu trăm năm (129,600) gọi là một Nguyên, chia làm 12 Hội là: Tí Sửu Dần Mão Thìn Tỵ Ngọ Mùi Thân Dậu Tuất Hợi; mỗi Hội là một vạn tám trăm năm (10,800).

Khi đó vào cuối Hội Tuất là lúc tất cả tối tăm mờ mịt.

Sang đến Hội Hợi tất cả còn hỗn độn, chưa phân chia.

Trải năm nghìn bốn trăm năm (5400), Hội Hợi sắp hết quay lại từ đầu, chuyển sang Hội Tí, mới dần dần tách biệt.

Sang Hội Tí, trời đất bắt đầu có rễ, Âm Dương giao hoà thành gốc của vạn vật.

Trải 5400 năm, đúng giữa Hội Tí, những thứ nhẹ trong bay lên thành Trời, tạo ra Nhật Nguyệt Tinh Thần tức là Tứ Tượng. Cho nên nói Trời mở ở Tí.

Trải qua 5400 năm, Hội Tí sắp hết, dần sang Hội Sửu, đất dần dần ngưng kết.

Lại trải qua 5400 năm, đúng giữa Hội Sửu, những thứ nặng đục ngưng xuống tạo ra Nước, Lửa, Núi, Đá, Đất gọi là Ngũ hình, cho nên nói Đất (Khôn) mở ở Sửu.

Lúc này giao hoà Âm Dương mà sinh ra Bát quái: Càn Khảm Cấn Chấn Tốn Ly Khôn Đoài.

Lại qua 5400 năm, đúng vào Hội Dần, sinh Người, sinh Thú, sinh Chim, gọi là Tam Tài. Cho nên nói Người sinh ra ở Dần.

Khi đó thế gian có 4 châu lớn là Đông Thắng Thần Châu, Tây Ngưu Hạ Châu, Nam Thiệm Bộ Châu, Bắc Câu Lư Châu."

Những lời tiếp đó hắn không cách nào nghe được, trước khi biến mất giọng kia nói với hắn một câu.

"Vương Minh ngươi phải biết rằng thế giới này đã trải qua Bát Nguyên Thập Nhất Hội, đợi đến khi Cửu Nguyên Quy Nhất sẽ là đại kiếp nạn của cả vũ trụ này, nếu không thể ngăn chặn điều này xảy ra thì cả vũ trũ này sẽ diệt vong, hứa với ta ngươi sẽ không để điều đó xảy ra."

Hai giọng nói cứ thay phiên nhau vang lên khiến tâm trí Vương Minh quay cuồng, cùng với đám kí ức hỗn loạn kia khiến hắn dường như lạc lối, nhiều lúc hắn còn không phân biệt được bản thân là ai, cứ như vậy hắn dần dần chìm vào trong giấc ngủ lúc nào không hay.

Không biết đã trải qua bao nhiêu thời gian cuối cùng Vương Minh cũng cảm nhận được cơ thể của bản thân một lần nữa.

Thế nhưng hắn cảm thấy đầu óc mình nặng trĩu cơ thể tràn đầy mệt mỏi, cho dù cố hết sức vẫn không cách nào mở mắt ra được.

Hắn vẫn có thể cảm nhận được mọi thứ xung quanh một cách khó khăn, hắn nhận thấy mình đang trong một cái hang động nào đó, xung quanh có một luồng năng lượng sinh mệnh khá quen thuộc nhưng lại không giống như loại hắn đã được tiếp xúc trước đây.

Chỉ có một vấn đề nghiêm trọng là hắn không cách nào điều khiển được cơ thể của bản thân cho dù đã thử mọi cách.

"Linh hồn và cơ thể của ngươi vừa qua một trận thoát biến vì thế cần một chút thời gian để mài hợp lại với nhau, trong thời gian đó ngươi sẽ không điều khiển được thân thể của mình" — QUẢNG CÁO —

Một giọng nói già nua mà xa lạ vang lên, hắn không nhìn thấy được khung cảnh xung quanh nhưng vẫn có thể cảm nhận được mọi thứ.

Từ nguyên khí thiên địa xung quanh hắn biết được đây là một hang động xa lạ nào đó,trong này ngoài hắn còn cảm nhận được ba luồng sinh mệnh khí tức khác gồm hai người và một con linh thú.

Một người trong số đó toát ra khí tức thanh xuân và tươi mát nên hắn có thể đoán được đây là một cô gái trẻ, khí tức còn lại rất yếu ớt cứ như ngọn nến trước gió có thể tắt bất cứ lúc nào.

Bên cạnh đó còn có một luồng khí tức tỏa ra sinh mệnh lực rất mạnh, nó tương tự như con linh thú hắn bắt gặp trong hang động có chứa Vạn Thú Đồ Giám.

Thế nhưng hắn có thể nhận ra một vài điểm khác biệt giữa hai con linh thú đó, con này thậm chí còn mạnh hơn nhiều so với con trước đây hắn bắt gặp.

Cơ thể của hắn mệt mỏi đến mức hắn chỉ vừa tỉnh lại được một lúc lại tiếp tục chìm sâu vào giấc ngủ.

Lần thứ hai tỉnh lại hắn cảm thấy cơ thể của mình đã khá hơn trước, hắn từ từ mở mắt một cách nặng nhọc rồi nhìn xung quanh.

Đây là một căn phòng đá nhỏ khô ráo và thoáng mát, từng viên đá lát tường màu xanh ngọc bích tỏa ra ánh sáng dịu hòa cùng ánh sáng xanh biếc từ những quả cầu ánh sáng đang bay lơ lửng trong căn phòng khiến cả căn phòng toát ra khí tức mát mẻ khiến tâm hồn con người ta như được thanh lọc.

Mệt mỏi nhấc cơ thể ngồi dậy Vương Minh nhìn xung quanh, hắn đang nằm trên một chiếc giường đá, bên cạnh có một cái bàn cũng bằng đá xanh phía trên có một bát thuốc màu xanh nhạt.

Hắn cảm nhận được ở căn phòng gần đó có một thứ gì đó đang câu thông với hắn trong một trạng thái đặc biệt nào đó.

Lần theo mối liên kết đó Vương Minh đi đến một căn phòng đá rộng rãi và thoáng đãng, hắn nhanh chóng hướng sự chú ý vào con Thần Mộc Thiên Lộc ở giữa căn phòng, thế nhưng so với con mà hắn nhìn thấy trước đó con này màu lông nhạt hơn, hình dạng sừng cũng khác nhau.

Khí tức của hai con thú cũng khác nhau một cách rõ rệt, con trước đây hắn thấy toát ra khí tức như cổ đại tùng lâm thâm sâu và huyền bí, còn con trước mặt hắn lại toát ra hơi thở dịu nhẹ của thảo mộc khiến hắn có cảm tưởng đang đứng giữa một thảo nguyên mênh mông.

Hắn có thể cảm thấy mối liên kết giữa bản thân và con linh thú đối diện, đây là bản mệnh kỹ năng của Thần Mộc Thiên Lộc có tên là Sinh Mệnh Cộng Hưởng có thể khiến nó cộng hưởng sinh mệnh cùng một đối tượng khác.

Lần trước gặp mặt thông qua Thiên Nhãn hắn đã nắm được kha khá thông tin về loài linh thú này, trong số các kỹ năng của nó đây là một trong những kỹ năng mạnh nhất có thể giúp tăng khả năng sinh tồn cho chủ nhân của nó, thế nhưng cái giá phải bỏ ra cũng không hề nhỏ tí nào cả.

Ở bên cạnh con linh thú có một bà lão đang ngồi uống trà bên một cái bàn đá màu xanh giản dị, đứng cạnh là một thiếu nữ thanh tú mà hắn cảm nhận được khí tức từ lần trước.

Ngay khi Vương Minh bước vào thiếu nữ đã hướng ánh mắt tò mò sang đánh giá hắn.

Vương Minh hơi thất thần vì lần đầu tiên thấy một người có đôi mắt đẹp như vậy, đôi mắt trong veo không một chút vẩn đục như một hồ nước tĩnh lặng.

Thế nhưng khiến hắn chú ý hơn cả là bà lão.

— QUẢNG CÁO —

Bà ngồi đấy bình tĩnh uống trà cho dù sự xuất hiện của hắn cũng không khiến nàng mảy may chú ý, nhìn bà chỉ như một bà lão bình thường thế nhưng sự bình thường ấy lại khiến hắn cảnh giác.

Cho dù với trạng thái hiện tại của mình khiến hắn không cách nào vận dụng Thiên Nhãn thế nhưng hắn vẫn rất tự tin vào linh hồn lực của mình.

Thế nhưng cho đến lúc hắn bước chân vào căn phòng thì hắn hoàn toàn không cảm nhận được sự tồn tại củ bà lão, cũng vì thế mới đầu thì hắn mới không chú ý đến sự hiện diện của bà lão trong căn phòng.

"Đệ tử Vương Minh thỉnh an tiền bối, xin lỗi vì đã làm phiền mọi người thế nhưng đệ tử xin hỏi thăm không biết đây là đâu, vì sao đệ tử lại có mặt ở đây"

Vương Minh cung kính chắp tay hỏi thăm.

"Ngươi bị tẩu hỏa nhập ma suýt nữa thân tử đạo tiêu, nếu không phải tên tiểu tử kia đưa ngươi đến đây kịp thời thì ngươi đã không đứng được ở đây nữa rồi, thế nào đã khỏe lại rồi sao"

Bà lão liếc mắt nhìn Vương Minh nói, ánh mắt của nàng khiến hắn cảm thấy không được tự nhiên cứ như tất cả bị mật của mình đều bị bà ta nhìn hết vậy, cho dù đối mặt với Tinh Thiên Nhai hắn cũng không có cảm giác như vậy.

Lời nói của bà lão khiến Vương Minh đơ người ra một nhịp, dần dần những kí ức về sự việc gần đây ùa về.

Phất tay một cái bên cạnh hắn ngưng tụ ra một mặt gương bằng băng.

Nhìn vào tấm gương Vương Minh sửng sốt trước hình dạng của bản thân hiện tại, không biết hắn đã bất tỉnh bao lâu thế nhưng hắn hiện giờ cứ như một ông lão.

Mái tóc của hắn bạc trắng như cước dài chấm đất, trước đây hắn ta thích để tóc ngắn vì nó thoải mái và dễ chăm sóc.

Thế nhưng mấy năm ở Phong Ma Giới vì để hòa nhập với phong tục nơi đây nên hắn mới bắt đầu nuôi tóc dài thế nhưng cũng chưa bao giờ để tóc dài đến mức này cả.

Khuôn mặt tuy được chùi rửa sạch sẽ thế nhưng lại mọc đầy râu trắng khiến hắn nhớ tới Vương lão bán báo ở đầu ngõ nhà hắn hồi nhỏ.

Đưa tay lên vuốt khuôn mặt một cái đám râu trên mặt Vương Minh biến mất để lộ ra khuôn mặt của hắn.

Lần này chính hắn cũng phải giật mình khi nhìn khuôn mặt mình trong gương, trước đây khuôn mặt của hắn khá là bình thường chỉ có thể coi là dễ nhìn, lại làn da hơi rám nắng do thời gian dài dãi nắng dầm sương trong các đợt hành quân trong quân ngũ.

Thế nhưng bây giờ khuôn mặt của hắn tuy vẫn giữ lại các đặc điểm như ban đầu thế nhưng ngũ quan trở nên cân đối hơn, thậm chí làn da của hắn cũng trắng ra.

Tuy so với những người mà hắn đã gặp trước đây thì cũng không phải quá đẹp trai thế nhưng so với khuôn mặt trước đây của hắn thì quả thật là đẹp hơn nhiều, thậm chí hắn còn có cảm giác hơi xa lạ với diện mạo mới này của bản thân.