Vạn Linh Chi Chủ

Chương 25




Bọn họ thành công chặn bước di chuyển của con Cự Long, cho dù nó cố gắng hơn nữa vẫn không thể tiến lại gần đám người Nguyệt Cầm, cuối cùng nó cũng không cam lòng bị mọi người dần dần mài chết.

Đám người hớn hở bắt đầu phân chia của cải, Vương Minh trầm mặc, làm một Ngự Thú Sư thật sự hắn không yêu thích việc chém gϊếŧ yêu thú cho lắm, bọn họ giống như một đám giặc cướp tiến vào địa bàn của Sâm Lâm Cự Long gϊếŧ rồng đoạt bảo.

Thế nhưng quy tắc của thế giới này là như vậy, hắn ta cũng từng thấy nhiều cảnh Ma Thú tràn vào các thành phố tàn sát thường dân cùng phá hoại thành phố.

Đây không còn là một thế giới pháp quyền ổn định như trước đây, ranh giới của đúng và sai, của sự sống và cái chết thật mong manh, tất cả hắn có thể làm chỉ là giữ vững bản tâm của mình không để nó bị bóng tối bên trong nuốt chửng.

Hắn bắt đầu khao khát sức mạnh hơn bao giờ hết, một sức mạnh có thể áp đảo tất cả, lúc đó hắn có thể chế định quy tắc của bản thân mình, hắn mong muốn một cuộc sống hòa bình nơi mà mọi người cùng yêu thú có thể sống hòa thuận với nhau, không phân tranh không thù hắn.

Thế nhưng hắn biết đó chỉ là mộng tưởng viển vông của hắn, chẳng qua đó cũng là một mục tiêu hắn hướng tới, mọi thứ không cần phải quá hoàn hảo, chỉ cần là một mục tiêu đúng đắn thì hắn sẽ luôn cố gắng.

“Ngươi có tâm sự gì à.” có vẻ cảm thấy tâm tình Vương Minh không được tốt Nguyệt Cầm tiến lại gần hắn, nàng ôm lấy cánh tay hắn hỏi

“Không có gì, chỉ là một vài suy nghĩ lung tung mà thôi, ngươi không phải lo” Vương Minh quay sang an ủi Nguyệt Cầm.

“Hai ngươi làm ơn đừng anh anh em em nữa được không, chúng ta có nhiều việc phải làm lắm” tiếng nói của Tử Thanh đánh thức hai người,

Nguyệt Cầm đỏ mặt chạy đi, còn Vương Minh cười ha hả tiến về phía con Sâm Lâm Cự Long, bọn họ bắt đầu chia phần, nhóm Minh Ngân lấy yêu hạch của cự long, nhóm Thanh Tiêu đạt được Cự Long Tâm, còn hai người Vương Minh lấy huyết dịch cùng một vài loại tài liệu trên người Sâm Lâm Cự Long, dù sao hai người họ cũng hỗ trợ ít nhất.

Sau đó mọi người tìm đến hang ổ của Sâm Lâm Cự Long, thu hết bảo vật ở đó rồi tìm một chỗ nghỉ ngơi, nhiệm vụ đã hoàn thành họ sẽ ở lại đây thêm một đêm nữa rồi sáng mai bắt đầu trở về.

Đêm hôm đó là đêm trăng rằm, Vương Minh gác ca đầu tiên, Nguyệt Cầm ôm lấy Ngân Nguyệt ngồi bên cạnh Vương Minh ngắm trăng.

Hắn cũng không nhớ đã nói những gì với Nguyệt Cầm nữa, từ chiều đến giờ hắn cứ có cảm giác là lạ, bất an như có chuyện gì sắp xảy ra vậy.

Nguyệt Cầm cảm thấy hắn có tâm sự nên muốn ngồi nói chuyện với hắn, thế nhưng hắn chỉ ứng phó qua loa làm nàng mất hứng liền chuyển qua chơi đùa cùng Ngân Nguyệt.

Đùng

Vào khoảng nửa đêm, từ sâu bên trong khu rừng phát ra một tiếng nổ lớn đánh thức bọn người Vương Minh.

“Có chuyện gì vậy” ngay khi chạy ra khỏi lều thấy Vương Minh cùng Nguyệt Cầm đứng cạnh đống lửa Minh Ngân gấp gáp hỏi.

“Ta không biết, ta nghe thấy có tiếng nổ lớn phát ra từ sâu bên trong khu rừng” Vương Minh nhanh chóng trả lời.

“Nhanh chóng dọn dẹp đồ đạc chúng ta rời khỏi nơi này ngay lập tức” Minh Ngân ngay lập tức ra lệnh.

Mọi người đang cuống cuồng thu dọn đồ đạc thì bắt đầu cảm thấy mặt đất rung chuyển như động đất, từ sâu trong rừng vang lên hàng loạt tiếng gào rống.

“Là thú triều, vứt hết đó đi, nhanh chóng chạy khỏi khu rừng.” Minh Ngân hét lên.

Đám người nhanh chóng vứt hết đồ đạc xuống đất rồi điên cuồng chạy, Vương Minh cố ý kéo Nguyệt Cầm chạy thụt lùi khỏi đội hình sau đó chạy sang hướng khác.

“Ngươi làm cái gì vậy, chúng ta phải bám theo mọi người nếu không thú triều đuổi tới biết làm thế nào.” Nguyệt Cầm lo lắng hỏi.

“Ngươi cứ yên tâm theo ta, ta có cách tránh khỏi thú triều, còn nếu như bị đuổi kịp thì hai người với sáu người cũng đâu có khác gì nhau” Vương Minh bình tĩnh trả lời, Nguyệt Cầm vẫn cảm thấy lo lắng nhưng nàng tin tưởng hắn nên vẫn đi cùng.

Sau khi tách khỏi đám người Minh Nguyệt bỗng nhiên Nguyệt Cầm cảm thấy trước mắt tối sầm, cảnh vật xung quanh biến đổi, nàng hoảng sợ định hét lên thì Vương Minh ôm chầm lấy nàng.

“Không sao đâu, ngươi cứ yên tâm, đây là khả năng của Linh Thú của ta” một bên trấn an Nguyệt Cầm, một bên Vương Minh cấp tốc suy nghĩ, không biết bên trong Thương Long Sâm Lâm có chuyện gì mà làm cho yêu thú bạo động.

Tài cao gan lớn, sau khi cảm thấy không có nguy hiểm gì, hắn ta ra lệnh cho Thiên Ma đưa hai người bọn hắn vào sâu bên trong Sâm Lâm.

Không chỉ vậy hắn còn tiện tay ghé thăm nhà của mấy con yêu thú trên đường đi để mượn một ít đồ, con khi nào trả thì chưa biết được.

Nhìn số bảo vật thu được Nguyệt Cầm cũng cảm thấy vui mừng, chuyến này thu hoạch có thể khiến hai người bọn họ tu luyện một đoạn thời gian dài.— QUẢNG CÁO —

Một bên tiến sâu vào rừng, một bên Vương Minh bắt đầu đánh giá tình hình, hắn thấy trong thú triều có cả những con yêu thú cấp 5 cấp 6, thậm chí có những con còn cảm giác được bọn hắn, chẳng qua bọn nó đang sợ hãi điều gì đó nên không thèm để ý đến hắn.

Thế nhưng một ánh mắt của bọn chúng lướt qua cũng làm linh hồn Vương Minh cứng hết lại, Vương Minh bắt đầu lo lắng, không biết trong đó có chuyện gì, nếu không cẩn thận mà toi mạng thì thật lỗ nặng.

Thế nhưng cứ thế mà về thì hắn thật sự không cam tâm, thế là hắn quyết định đi tiếp.

Đi hết một đêm, đến rạng sáng thì trước mặt hai người bọn họ là phế tích của Long Huyết Gia Tộc, màn bảo vệ xung quanh nó lóe lên những luồng năng lượng đen đỏ, thỉnh thoảng phóng ra một luồng năng lượng cuồng bạo, quét qua một phạm vi lớn, trong phạm vi đó không còn một sinh vật sống nào.

Vương Minh trầm ngâm nhìn đại trận thì bên tai vang lên tiếng của Thiên Âm.

“Bên trong đó đang phong ấn một con quái vật nào đó, nó đang tìm cách phá trận pháp để ra ngoài, ta cảm nhận được một luồng năng lượng tà ác giống như bóng ma bị phong ấn trên tế đàn trong khu rừng tối kia.”

Vương Minh ra điều suy nghĩ, nếu vậy là con quái vật trong đó có cùng nguồn gốc với Thiên Ma, hắn liền hỏi lại Thiên Âm.

“Con quái vậy đó tu vi như thế nào, có cách nào vào đó để phong ấn nó lại không.” Vương Minh hỏi lại.

“Từ khí tức phát ra thì nó có tu vi khoảng cấp 3, dù sao đại bộ phận tu vi của nó bị phong ấn, thế nhưng ta không biết nó có những khả năng nào, rất là nguy hiểm ngươi muốn vào đó sao” Thiên Âm bình tĩnh nói.

“Nếu để nó thoát khỏi phong ấn thì sẽ gây họa lớn, nếu có thể cứu mọi người ta sẵn sàng mạo hiểm” Vương Minh nói

“Được rồi ta có thể giúp ngươi, đại trận này đã nửa phế rồi nên muốn vào cũng không khó, thế nhưng ngươi phải đảm bảo an toàn, ta còn nhiều việc phải làm, vẫn chưa muốn chết một cách vô ích ở đây.” Thiên Âm trả lời.

Thế là dưới sự hướng dẫn của Thiên Âm, Vương Minh thành công tiến vào đại trận, hắn ta cũng cảm thấy hết hồn, nếu hắn chậm hơn chút nữa khả năng đã chết rồi.

Đi vào trong hắn cảm thấy một luồng năng lượng hắc ám bao trùm làm hắn hơi khó chịu, thế nhưng Thiên Ma ở đây như cá gặp nước, Vương Minh nhìn Thiên Ma đang phát ra cảm xúc vui vẻ.

Thiên Ma hơi khác so với những Linh Thú kia của hắn, linh hồn của nó không được trọn vẹn nên linh trí không được cao chỉ như một đứa bé, chẳng qua linh hồn của nó liên kết với Vương Minh nên nó có phần ỷ lại vào Vương Minh.

— QUẢNG CÁO —

Thiên Ma biến thành một cái áo choàng bao phủ Vương Minh, Nguyệt Cầm cũng được phủ lên một tấm áo choàng tương tự, thế nhưng đây chỉ là kỹ năng của Thiên Ma.

Bọn hắn đi xuyên qua vung phế tích đi sâu vào bên trong, càng vào trong hắn càng cảm thấy cảm giác đè nén thật khó chịu.

Tiến vào tòa đại điện trung tâm, nơi đây vẫn được bảo vệ gần như hoàn hảo, Vương Minh nhìn thấy trước mặt một cái ghế lớn màu đỏ được chạm trổ hình một con Thương Long, hai bên là hai hàng ghế.

Quan sát một vòng Vương Minh nhíu mày, hắn cảm giác được nguồn gốc năng lượng phát ra từ đây nhưng tới nơi này thì không thấy gì cả, đang suy nghĩ thì Thiên Âm nói.

“Ngươi tiến về phía cái ghế trung tâm đi.”

Nghe thấy vậy Vương Minh tiến về chiếc ghế màu đỏ, hắn thích thú đánh giá chiếc ghế trước mặt, hắn ta được nghe rất nhiều truyền thuyết về loài rồng, đó là một chủng tộc hùng mạnh cùng linh thiêng trong truyền thuyết, trong đó có dân tộc của hắn.

Chạm tay vào chiếc ghế, hắn cảm nhận được một luồng năng lượng ấm áp chảy từ chiếc ghế vào cơ thể hắn khiến hắn cảm thấy suиɠ sướиɠ, cái cảm giác băng lãnh đè nén lúc nãy biến mất.

Bỗng nhiên dưới chân hắn hiện lên một vòng ma pháp, hắn sợ hết hồn chưa biết chuyện gì xảy ra thì bị truyền tống đi nơi khác.

Định thần trở lại hắn thấy mình đang ở trong một căn phòng lớn, ở giữa có một vòng tròn ma pháp, phía trên là một bộ xương rồng khổng lồ, dưới chân nó là một hồ máu khổng lồ đang sôi lên, bên trong là một quả tim lớn vẫn còn đập.

“Ngươi là ai” một giọng nói tràn đầy uy nghiêm vang lên trong đầu Vương Minh, hắn giật minh nhìn quanh không có ai cả.

“Thưa tiền bối, vãn bối cảm nhận được luồng khí tức tà ác nơi đây, hôm nay đến đây mong muốn diệt trừ nó để tránh hậu hoạn.” Vương Minh nói

“Khặc khặc khặc, loài sâu kiến các ngươi càng ngày càng cuồng vọng, dám mơ tưởng gϊếŧ được ta Lahabrea vĩ đại, các ngươi chờ đấy, một khi ta thoát khốn sẽ khiến các ngươi sống không bằng chết.” một giọng nói âm u phát ra.

Vương Minh nhìn về phía giọng nói phát ra, ở giữa hồ máu có một quả cầu màu đen, từ nó toát ra khí tức âm u đè nén đánh sâu vào linh hồn của Vương Minh.