Vạn Linh Chi Chủ

Chương 18




Những món hàng đấu giá ở đây không đến nỗi tệ, chẳng qua Vương Minh cũng không có hứng thú lắm, trang bị của hắn đã đủ tốt, chưa kể lúc đánh nhau đều cho Ngân Nguyệt đánh, hắn chỉ cần đứng đằng sau cổ vũ là được.

Thanh trọng kiếm mua ở Thương Lan Thành cũng chỉ để trang trí là chính, ý bảo ta không dễ chọc các ngươi đừng trêu vào.

Với lại hắn cũng là một Ngự Thú Sư, hắn tốn bao công sức nuôi một đống Linh Thú chẳng lẽ không phải vì điều này sao

Chưa kể đến hệ thống tu luyện ở đây khác với của hắn, cho đến lúc giải quyết được vấn đề về công pháp hắn ta không thể tu luyện như bình thường được.

Một hồi sau giọng Hải Lão vang lên:

“Tiếp theo là một trong những món đồ tốt nhất đợt đấu giá này.”

Không khí bắt đầu được đốt nóng, mọi người dồn dập nhìn về phía sàn đấu giá, một lúc sau một cây quyền trượng được đưa ra.

Một cây quyền trượng dài khoảng mét bảy, phía trên khắc trận văn phát ra ánh sáng lập lòe, trên đỉnh nạm một viên tinh thạch màu xanh trắng, xung quanh có không khí quấn quanh, nhìn sơ qua đã biết không phải phàm vật.

Giọng Hải Lão vang lên:

“Phong Bạo Quyền Trượng, một trong những báu vật trấn quốc của Phong Bạo Đế Quốc, mọi người cũng đã biết một ngàn năm trước đại chiến nổ ra, Hắc Ám Đế Quốc tiêu diệt Phong Bạo Đế Quốc cùng Liệt Hỏa Đế Quốc

Nghe nói thủ hộ thần lúc đó của Phong Bạo Đế Quốc là Thanh Phong Thủ Hộ Thần ở lại chặn đường để cho hoàng tộc Phong Bạo Đế Quốc rút lui, thế nhưng sau trận đại chiến đó thì thủ hộ thần của Phong Bạo Đế Quốc cũng biến mất.”

“Cây quyền trượng này nghe nói được Phong Thần Chúc Phúc, có khả năng tăng cường sức mạnh ma pháp phong hệ, ngoài ra còn một số bí mật khác chẳng qua những bí mật này nghe nói chỉ có hoàng tộc Phong Bạo Đế Quốc mới biết được.

Được rồi không nói nhiều nữa, sau đây là phiên đấu giá Phong Bạo Quyền Trượng, giá khởi điểm một trăm vạn kim tên, mỗi lần tăng giá không ít hơn 10 vạn kim tệ.”

Ngay lập tức tiếng hô giá dồn dập vang lên.

“Hai trăm vạn.”

“Hai trăm năm mươi vạn”

“Ba trăm vạn”



Tiếng hô vang lên liên tục, có vẻ như món bảo bảo vật này không đơn giản.

Vương Minh nhìn thấy Nguyệt Cầm tỏ vẻ căng thẳng, mắt nhìn chằm chằm cây quyền trượng.

Hắn bỗng sực nhớ ra Nguyệt Cầm là Ma Pháp Sư phong hệ, có cây quyền trượng này sức mạnh của Nguyệt Cầm có thể đề thăng một mảng lớn.

Trong lúc Vương Minh suy nghĩ, giá của cây quyền trượng đã được nâng đến sáu trăm vạn, lúc này tiếng đấu giá đã giảm bớt, dù sao đây là một món tiền lớn, không phải ai cũng có thể bỏ ra được.

Lúc này Nguyệt Cầm bắt đầu ra giá: “Bảy trăm vạn.”

Người trước đó bắt đầu im lặng, có vẻ như giá tiền này đã quá sức của hắn.

Những tưởng có đã đấu giá thành công, thì ở một bao sương gần đó có người hô lên: “Tám trăm vạn.” — QUẢNG CÁO —

Nguyệt Cầm mặt tái nhợt cắn răng hô: “Chín trăm vạn.”

Giọng nói bên kia lại phát ra: “Một tỷ”

Mọi người bắt đầu xôn xao, không ngờ cây quyền trượng này có thể đạt đến mức giá như vậy, tuy giới thiệu về nó khá đặc sắc nhưng nhìn bên ngoài nó không có gì đặc biệt lắm.

Nguyệt Cầm đắn đo sờ tay lên chiếc giới chỉ màu trắng bên cạnh, không phải là nàng tiếc chiếc nhẫn.

Nhưng mà người tặng nàng chiếc nhẫn đang ngồi bên cạnh nếu bây giờ đem đồ người ta tặng ra để bán thì thật không phải phép, thế nhưng nàng có lý do để không bỏ qua cây quyền trượng này.

Nhìn thấy vậy Vương Minh liền xòe bàn tay ra hướng về phái Nguyệt Cầm, trên tay là một cái trữ vật giới chỉ khác.

Nguyệt Cầm vội vàng nói: “Không được, chúng ta đã nợ Vương công tử rất nhiều rồi, ta không thể nhận cái này được.”

Giọng Vương Minh vang lên: “Không sao cả, cũng không đáng bao nhiêu, chẳng lẽ Nguyệt Cầm cô nương không muốn cây quyền trượng kia sao.”

Thấy Nguyệt Cầm đắn đo hắn liền nói: “Coi như là ta cho cô mượn, sau này trả lại cho ta là được.”

Nghe đến đây Nguyệt Cầm không từ chối nữa, sau khi gửi nó cho bên đấu giá, Vương Nguyệt bắt đầu có động lực, nàng liền hô lên: “Một tỷ mốt.”

Sau một hồi vẫn chưa có người tăng gia Hải Lão liền nói.

“Một tỷ mốt lần thứ nhất.”

“Một tỷ mốt lần thứ hai.”

“Một tỷ mốt lần thứ ba.”

“Một tỷ mốt chốt giá cho vị cô nương ở bao phòng số 11.

Nghe thấy tiếng đấu giá thành công Nguyệt Cầm thở phào nhẹ nhõm nhoẻn miệng cười.

Nhìn nụ cười của Nguyệt Cầm, Vương Minh ngu hết cả người nhìn chằm chằm Nguyệt Cầm.

Đúng lúc này bên cạnh vang lên tiếng ho khan của Kim Lão, Vương Minh xấu hổ thu hồi ánh mắt, mặt của Nguyệt Cầm cũng đỏ lên.

Nghĩ ngợi một lát, nàng đưa cho Vương Minh một miếng ngọc bội, bên trên có khắc hình một con rồng màu xanh cùng với một vài kí tự cổ.

“Đây là ngọc bội gia truyền của dòng họ ta, nếu sau này công tử có cơ hội đến Thanh Phong Quốc chúng ta sẽ nhiệt tình khoản đãi, ngoài ra số tiền chúng ra nợ công tử nhất định sẽ cố gằng hoàn trả.”

“Không sao, chỉ là chút việc nhỏ.” Nói rồi hắn liền nhận lấy miếng ngọc bội cười ngây ngô, cái này không biết có được tính là tín vật định tình không nhỉ.

Buổi đấu giá tiếp tục diễn ra, một lát sau đến lượt chiếc nhẫn của hắn lên sàn.

— QUẢNG CÁO —

“ Tiếp theo là một chiếc nhẫn không gian, không gian bên trong khoảng 30 mét khối, ta cũng không cần nói thêm về sự quý giá của nó nữa, giá khởi điểm một trăm vạn, mỗi lần tăng giá không ít hơn mười vạn.”

Hải lão vừa dứt lời giá tiền liền tăng lên liên tục, còn nhanh hơn cả cây quyền trượng khi hồi.

Vương Minh bắt đầu sửng sốt, không ngờ cái nhẫn này lại đáng giá đến vậy, nếu vậy tính ra sau này thiếu tiền hắn có thể đem mấy chiếc nhẫn này đem bán, vậy là không lo vấn đề về tiền bạc nữa rồi.

Chẳng mấy chốc giá tiền tăng đến hơn một tỷ, cuối cùng được một người dùng giá một tỷ năm mua lại.

Hắn ta lẩm bẩm một chút, hai chiếc nhẫn hắn tặng chị em Nguyệt Cầm cũng có không gian tương tự, tính ra hắn đã vung ra hơn bốn tỷ kim tệ để cua gái, bảo sao Thiên Âm nói hắn là bại gia tử.

Tiếp theo buổi đấu giá bắt đầu đi về phần cuối.

Một lúc sau Hải Lão bắt đầu lên tiếng: “Tiếp đến là món bảo vật cuối cùng của buổi đấu giá hôm nay.”

Nói rồi có một thị nữ bưng ra một quyển trục bằng một loài da yêu thú nào đó, phía trên phát ra năng lượng nóng bỏng.

“Bên trong quyển trục ghi lại phương pháp tu luyện Thiên Long Đấu Khí, tuy chỉ là tàn quyển, chỉ có 4 tầng công pháp đầu tiên thế nhưng đây là công pháp tu luyện của Thiên Long Đấu Đế từ vạn năm trước, không cần nói nhiều mọi người cũng có thể hiểu được sự quý trọng của nó. Giá khởi điểm năm trăm vạn kim tệ, mỗi lần tăng giá không ít hơn mười vạn, đấu giá bắt đầu.”

Vương Minh ngay lập tức hứng thú, Đấu Đế là võ lực đỉnh cao của Phong Ma Giới, nghe nói là sức mạnh ngang ngửa lão tổ Độ Kiếp Kỳ.

Hắn vốn đang đau đầu với vấn đề công pháp, đây là một cơ hội tốt, thế nhưng nhìn giá tiền tăng vọt hắn liền nhíu mày, hắn bây giờ không có tiền, cũng không thể tiếp tục bán trữ vật giới chỉ được, như vậy quá lộ liễu.

Hắn ta thì không sao cùng lắm bỏ đi là được không mấy người cản được nhưng đám người Nguyệt Cầm sẽ vướng vào rắc rối.

Khi giá tiền lên đến gần hai tỷ hắn đành bỏ cuộc.

Cuối cùng bản công pháp được mua lại với cái giá trên trời hai tỷ ba.

Sau khi thanh toán tiền, Nguyệt Cầm đưa cho hắn một tỷ nói: “Số tiền còn lại chúng ta sẽ từ từ hoàn lại cho công tử.”

Hắn ta nhận lấy số tiền rồi cùng mọi người rời khỏi Thiên Hải Thương Hội, ra khỏi cửa Thiên Hải Thương Hội hắn nhìn một nhóm người vội vàng rời đi, đằng sau có một đám người bám theo, ánh mắt Vương Minh lóe lên.

Hắn ta liền nói với Nguyệt Cầm:

“Nguyệt Cầm cô nương, thời gian qua cảm tạ mọi người đã giúp đỡ, tiếp theo ta có công việc cần giải quyết chúng ta đành chiu tay nhau tại đây, mong rằng sau này có thời gian gặp lại.”

Nói rồi hắn liền bỏ đi, Bạo Quân theo sát phía sau.

Trong mắt Nguyệt Cầm lóe lên vẻ buồn bã, cô không ngờ Vương Minh có thể bỏ đi vội vàng lại dứt khoát như vậy không để cho cô một cơ hội để níu giữ hoặc từ biệt.

Kim Lão bên cạnh nhìn theo bóng lưng Vương Minh rời đi rồi nhìn vẻ mặt của Nguyệt Cầm hắn liền thở dài, chuyến đi này có nhiều chuyện vượt qua suy nghĩ của hắn, đợi công chúa cùng hoàng tử gia nhập học viện thành công hắn phải nhanh chóng trở về báo cáo cùng bệ hạ mới được.

Từ biệt nhóm người Nguyệt Cầm hắn ta vận dụng khả năng của Thiên Ma để bám theo đám người vừa rồi.

Chẳng mấy chốc đã đuổi ra bên ngoài thành, Thiên Ma ẩn trong cái bóng của một tên trong đám người đó, hắn nghe bọn họ đối thoại với nhau.

— QUẢNG CÁO —

“Thương Lão à, có người đuổi theo chúng ta.”

“Ta cảm thấy được có ít nhất ba luồng khí tức ngang ngửa với ta còn đám còn lại không đáng lo.” Thương Lão trầm giọng nói.

“Thiếu chủ à khi nào có người tới tiếp ứng chúng ta vậy.”

“Ngay khi đấu giá thành công ta đã cho người liên lạc về gia tộc, nếu ta dự đoán đúng thì khoảng 10 phút nữa sẽ có người đến tiếp ứng chúng ta.” Một thanh niên trẻ nói ra.

“Tại sao chúng ta không đợi trong Đế Đô, bên trong có quân đội chúng ta sẽ an toàn hơn.” Một giọng nói lo lắng vang lên.

“Ở trong Đế Đô còn nguy hiểm hơn, đám quý tộc mục nát kia không biết sẽ gây chuyện gì nữa, mọi thứ không còn như trước đây nữa, bọn họ sống an nhàn đã quen không, suốt ngày chỉ biết đấu đá lẫn nhau không biết nguy hiểm đã cận kề, chúng ta phải tranh thủ tích lũy sức mạnh chuẩn bị cho bất kì tình huống nào.”

Thương Lão nói xong mọi người đành im bặt.

Ngay lúc này bọn hắn nhìn thấy trước mặt đang có ba bóng đen đang trôi nổi, một người trong đó lên tiếng: “Thương Liên Thành các ngươi chạy không thoát đâu mau giao gia công pháp đây.”

Thương Lão trầm giọng nói: “Các ngươi đi trước ở đây cứ để ta.”

Đám người lo sợ lách ra khỏi ba bóng đen tiếp tục bay về phía trước, ba bóng đen chỉ liếc nhìn bọn hắn không có ý định sẽ tấn công, Thương Lão trầm mặt xuống, bọn chúng đến đây là có chuẩn bị.

Quả nhiên đám người chỉ chạy được một đoạn ngắn liền bị chặn lại, chém gϊếŧ xảy ra, Thương Lão muốn đuổi theo liền bị ba bóng đen chặn lại không thoát ra được, một bóng đen cười:

“Ngươi nên lo cho bản thân ngươi thì hơn.”

Bốn người lao vào đánh nhau, Thương Lão muốn bứt ra đi cứu đám người còn lại nhưng ba người kia chỉ muốn giữ chân hắn không cho hắn chạy lại bên kia.

Bên này đám người bị giữ chân lại, một người nói:

“Thiếu chủ mau chạy trước, cho dù chết chúng ta cũng quyết giữ chân bọn hắn lại.”

Thanh niên trẻ cắn răng, hắn ta không muốn bỏ mọi người ở lại, thế nhưng bây giờ có chuyện quan trọng hơn phải làm, hắn đành bỏ đám người lại đi trước.

Bên này đám người như liều mạng lao vào đám người chặn đường họ tranh thủ thời gian cho thiếu chủ của bọn chúng chạy.

Tuy nhiên đối thủ của bọn họ đông lắm, chẳng mấy chốc có mấy người tranh thủ thoát khỏi chiến đấu đuổi theo thanh niên trẻ.

Vương Minh ẩn vào cái bóng của người thanh niên, đợi khi hắn tách ra khỏi đám người, ngay lập tức hắn ta ra lệnh cho Thiên Ma nuốt người thanh niên vào.

Người thanh niên đang chạy trốn bỗng nhiên thấy xung quanh tối sầm lại, hắn rơi vào một không gian tối tăm, hắn cảm giác có người tấn công từ phía sau.

Chưa kịp quay lại đã bị đánh một phát thật mạnh vào đầu, hai mắt hoa lên ngã xuống đất.

Vương Minh đánh thanh niên kia ngất xỉu liền lục trên người hắn, quả nhiên trên người hắn có quyển Thiên Long Đấu Khí, sau đó Vương Minh cho Thiên Ma vứt thanh niên đang bất tỉnh qua một bên rồi trở về Đế Đô.