Vạn Linh Chi Chủ

Chương 15




Đang loanh quanh trong rừng bỗng nhiên hắn nghe thấy đằng xa có sóng năng lượng bạo động, có tiếng đánh nhau phát ra từ hướng đó.

Vương Minh hưng phấn, cuối cùng hắn cũng tìm thấy dấu vết của con người, vậy là hắn có thể thoát ra khu rừng này rồi.

Ngay lập tức một người hai Linh Thú chạy về phía có đánh nhau.

Núp sau một thân cây lớn nhìn về phía trước Vương Minh nhìn thấy một tổ hợp bốn người một nam 3 nữ.

Cô gái rất đẹp, mái tóc màu xanh dài qua vai, môi hồng mắt sáng, bộ đồ màu xanh làm nổi bật vòng eo nhỏ nhắn cùng bộ ngực to tròn, tuy không đẹp bằng Thiên Âm nhưng cũng là một mỹ nữ.

Phía trước có hai người đàn ông, một thanh niên đẹp trai tóc xanh cùng một người đàn ông trung niên quần nhau cùng một con Đại Địa Chi Hùng.

Phía sau bọn họ một lão giả đứng chắp tay sau lưng nhìn ba người chiến đấu.

Người đàn ông trung niên tay cầm đại kiếm quần nhau chính diện với Đại Địa Chi Hùng.

Thanh niên bên cạnh trên người phát ra sóng năng lượng yếu hơn nhưng sức chiến đấu cũng không kém người đàn ông trung niên, một người chủ công, một người chủ thủ tạm thời đánh ngang tay cùng Đại Địa Chi Hùng.

Cô gái đằng sau tay cầm pháp trượng, miệng niệm chú ngữ lâu lâu lại ngưng tụ ra vài thanh phong đao trảm lên người Đại Địa Chi Hùng.

Phong đao tuy ngưng tụ chậm nhưng sát thương gây ra rất lớn, mỗi lần có thể gây ra một vết thương to trên người Đại Địa Chi Hùng.

Sau một hồi chiến đấu Đại Địa Chi Hùng sức cùng lực kiệt liền ngã xuống, mấy người chưa kịp thở phào thì từ một bên phát ra một tiếng gào giận dữ, một con Đại Địa Chi Hùng khác to hơn con hồi nãy lao về phía cô gái.

Trong lúc ba người đang lúng túng trên tay ông lão đằng sau hiện ra một cây trường thương, thế nhưng hắn chưa kịp động thì từ hắn nhìn thấy từ sau bụi cây ba chi băng tiễn lao tới bắn vào người Đại Địa Chi Hùng làm nó rút lui một bước không còn lao về phía trước được nữa.

Ngay sau đó ba bóng đen lao vụt tới tấn công về phía Đại Địa Chi Hùng, đầu tiên là Vương Minh đấm một quyền về phía Đại Địa Chi Hùng làm nó tiếp tục lùi về sau một bước, thế nhưng Vương Minh bị bắn ngược trở lại, cánh tay tê rần.

Đại Địa Chi Hùng nổi tiếng về khí lực cùng lực phòng ngự, nếu không phải Vương Minh đã tu thành tầng 1 Vạn Huyết Tôi Thể Công, cánh tay của hắn cũng phế, tuy vậy hắn cũng cảm thấy như đánh vào một tấm sắt dày vậy.

Tiếp theo Ngân Nguyệt lao tới, bắn ra một loạt băng tiễn về phía Đại Địa Chi Hùng, cuối cùng Bạo Quân giơ nắm đấm đấm một phát hạ gục con đại hùng.

Chiến đấu xảy ra trong chớp nhoáng, ba người còn lại vẫn chưa kịp định thần thì con Đại Địa Chi Hùng kia đã nằm xuống.

Lúc này cô gái mới tiến gần Vương Minh nói: “Đa tạ thiếu hiệp đã tương trợ, ta tên Phong Nguyệt Cầm, người Thanh Phong Quốc, không biết thiếu hiệp tên tuổi như thế nào, đến từ đâu.”

— QUẢNG CÁO —

Nhìn giai nhân bên cạnh Vương Minh tỏ ra lúng túng, lần đầu hắn tiếp xúc gần với một cô gái đẹp như vậy, chẳng qua vì phép lịch sự hắn trả lời:

“Tại hạ Vương Minh, đến từ Xích Quỷ Quốc, hân hạnh được làm quen cô nương.”

Trong lúc hai người nói chuyện những người còn lại cũng tiến đến, Nguyệt Cầm giới thiệu: “Vương công tử, đây là em trai ta Phong Thanh Lâm, bên cạnh là Thanh Hải ca cùng Kim Lão.”

Vương Minh đánh giá ba người còn lại, Phong Thanh Lâm là cậu thanh niên đẹp trai, mái tóc màu xanh như chị hắn.

Thanh Hải là người đàn ông trung niên tay cầm đại kiếm, còn Kim Lão là ông lão đứng đằng sau quan sát mọi người.

Hai người còn lại cười chào hỏi Vương Minh còn ông lão bình tĩnh đánh giá hắn cùng hai con Linh Thú bên cạnh, nhìn đến Bạo Quân, hai mắt Kim Lão híp lại.

Ông ta cảm nhận được khí tức nguy hiểm phát ra từ nó, tuy rằng rất nhạt nhưng một người vào sinh ra tử như ông với loại khí tức này rất quen thuộc.

Nguyệt Cầm hỏi lại: “Xích Quỷ Quốc ở đâu, sao ta chưa từng nghe thấy?”

Vương Minh trả lời: “Nó chỉ là một tiểu quốc ở một nơi rất xa, cô nương chưa nghe thấy cũng phải.”

Hai người chưa kịp nói tiếp thì Kim Lão ngắt lời: “Mọi người nhanh chóng thu dọn chiến lợi phẩm, chúng ta phải nhanh chóng di chuyển nếu không sẽ không kịp ra hỏi Thiên Lang Sơn Mạch trước trời tối.”

Nghe lời Kim Lão, hai người đàn ông liền trở lại thu hoạch vật liệu trên người Đại Địa Chi Hùng, Vương Minh liếc mắt nhìn về phía vị trí con Đại Địa Chi Hùng thứ hai xuất hiện, bên kia có vẻ như là hang ổ của nó.

Nguyệt Cầm nhìn theo ánh mắt của Vương Minh nói: “Bên kia có vẻ như là hang ổ của Đại Địa Chi Hùng, bên trong có thể có đồ tốt, Vương công tử có muốn đi xem thử không.”

Nghe thấy thế Vương Minh liền đồng ý, thế là hai người cùng Kim Lão tiến về hang ổ của Đại Địa Chi Hùng.

Bên trong hang ổ của Đại Địa Chi Hùng không có gì quý giá thế nhưng lại xuất hiện hai con gấu non, lúc này Vương Minh mới biết được hai con Đại Địa Chi Hùng ban nãy là bố mẹ của chúng.

Con Đại Địa Chi Hùng thứ hai có vẻ là mẫu hùng, nó to hơn con thứ nhất thế nhưng do vừa sinh xong, cơ thể yếu ớt nên chỉ dính mấy đòn liền ngã xuống.

Nguyệt Cầm liền tiến về phía hai con gấu non, một bên vuốt ve chúng nàng nói: “Hai con gấu con tội nghiệp, chúng ta vô tình đi lạc vào lãnh địa của Đại Địa Chi Hùng bị nó tấn công, bây giờ ba mẹ của chúng chết rồi chúng phải làm sao đây.”

Tiếp theo nàng liền quay sang hỏi Vương Minh:

“Vương công tử có muốn nuôi một con không, ta chỉ có đủ khả năng chăm sóc một con mà thôi, với lại lúc nãy công tử cứu tiểu nữ tính ra đây coi như là chiến lợi phẩm của công tử.” — QUẢNG CÁO —

Vương Minh không cần suy nghĩ liền đồng ý, có Ngự Thú Sư nào mà lại đi chê Linh Thú cơ chứ, hắn cũng sắp có Linh Ước thứ hai.

Hắn đang muốn tìm một con con Linh Thú để nuôi, tuy con Đại Địa Chi Hùng này phẩm chất không cao nhưng cứ nuôi tạm cũng đã, sau đó tính sau vậy.

Sau khi chia chiến lợi phẩm, ba người quay lại vị trí ban đầu, lúc này hai người kia đã thu dọn xong chiến trường.

Nguyệt Cầm liền quay sang hỏi Vương Minh: “Không biết công tử muốn đi đâu, nếu tiện đường có thể đi cùng chúng ta.”

Vương Minh cười thầm, hắn đang đau đầu không biết làm sao để ra khỏi nơi này, bây giờ có người đồng ý dẫn đường đương nhiên là hắn không bỏ qua cơ hội này rồi.

Hắn trả lời: “Tại hạ lần này ra ngoài lịch luyện tích lũy thêm kiến thức nên không có mục đích rõ ràng, nếu cô nương không ngại ta xin phép được làm phiền.”

Nguyệt Cầm trả lời: “Không phiền không phiền, công tử võ lực cao cường chúng ta coi như có thêm một cường lực, chặng đường phía trước có thể hỗ trợ lẫn nhau.”

Kim lão nhíu mày, Vương Minh lai lịch không rõ, còn hộ vệ của hắn lại toát ra khí tức nguy hiểm, thế nhưng Nguyệt Cầm đã mở lời hắn cũng không tiện nói tiếp.

Thế là đoàn người xuất phát, một hồi lâu vòng quanh cũng đã rời khỏi khu rừng.

Đoàn người tiếp tục lên đường, đến gần tối liền dừng chân trước một tòa thành nhỏ tên Thương Lan Thành, đoàn người mệt mỏi tìm một khách sạn ở lại nghỉ ngơi.

Tối hôm đó đoàn người Nguyệt Cầm ngồi lại nói chuyện với nhau Kim Lão hỏi:

“Công chúa, người này lai lịch không minh bạch, phẩm tính cũng chưa rõ như thế nào, để hắn đi cùng không thích hợp lắm, ta sợ có bất trắc xảy ra.”

Nguyệt Cầm trả lời: “Kim Lão yên tâm, ta tự có suy nghĩ của mình, hắn ta còn nhỏ mà võ lực mạnh mẽ, nếu có thể tạo quan hệ thì không phải là một điều xấu, còn hắn ta phẩm tính như thế nào thì chúng ta có thể từ từ quan sát.”

Lúc này Thanh Lâm liền chen miệng vào: “Ta thấy đây là tỷ tỷ thích người ta không muốn người ta đi thì có, Vương đại ca đẹp trai như vậy lại võ lực cao cường, không biết đến từ thế lực nào.”

Nguyệt Cầm đỏ mặt gắt: “Ngươi đừng nói lung tung, ta không có ý gì với Vương công tử cả.”

Thanh Lâm thấy Nguyệt Cầm đỏ mặt liền trêu: “Mặt tỷ tỷ đó hết lên rồi kìa, lại còn chối nữa.”

Nhìn thấy hai người đùa nghịch nhau Kim Lão liền nói: “Được rồi cũng đã muộn rồi, công chúa cùng tiểu hoàng tử nghỉ ngơi đi, về chuyện này để sau nói tiếp.”

Nói rồi mọi người rời khỏi phòng Nguyệt Cầm về phòng mình nghỉ ngơi. — QUẢNG CÁO —

Nguyệt Cầm trầm ngâm ngồi trên giường suy nghĩ, thật ra cô không có ý gì với Vương Minh cả.

Tất cả chỉ bắt nguồn từ tò mò cùng cảm kích nên mới mời Vương Minh đồng hành mà thôi, thế nhưng nghe những lời Thanh Lâm nói vừa nãy trong đầu Nguyệt Cầm cứ hiện ra.

Sau một hồi lâu mãi không thể tiến vào trạng thái minh tưởng Nguyệt Cầm liền ngả người xuống giường, thôi kệ ngày hôm nay cũng mệt rồi bỏ tu luyện một ngày cũng không sao.

Sáng hôm sau, Vương Minh tỉnh dậy bước chân xuống giường, một đêm tu luyện những mệt mỏi hôm qua đã biến mất, hắn chuẩn bị kiếm chút gì đó lót dạ sau đó đi tham quan Thương Lan Thành.

Đây là tòa thành dị vực đầu tiên hắn đến hắn muốn xem xem nơi này như thế nào, nhân tiện bán ra đống vật liệu hắn tích trữ hơn một năm nay để kiếm chút tiền, không thể để hai tay rỗng tuếch xông xáo giang hồ được.

Chuẩn bị kiếm đồ ăn sáng hắn liền nghe giọng Nguyệt Cầm kêu lên từ đằng sau:

“Vương công tử dậy thật sớm, chẳng bù cho em trai ta, suốt ngày ngủ nướng.”

Vừa dứt lời liền thấy thanh âm Thanh Lâm vọng lại: “Tỷ tỷ, tại sao ngươi có thể nói xấu em trai mình trước mặt người khác cơ chứ.”

Vương Minh cười: “Chào hai người, ta đang chuẩn bị ăn sáng, sau đó thăm thú xung quanh, ta có một số món đồ cần mua sắm.”

Nghe vậy Nguyệt Cầm liền nói: “Nếu công tử không ngại chúng ta có thể đi cùng nhau, ta cũng muốn mua sắm một ít đồ.”

Mỹ nữ lên tiếng muốn đi dạo cùng mình đương nhiên hắn không có ý kiến gì cả, họa chăng đầu bị cửa kẹp mới từ chối.

Thế là ba người ăn sáng trước đại sảnh của khách sạn rồi đi tham quan Thương Lan Thành.

Đầu tiên ba người hỏi thăm cửa hàng lớn nhất ở gần đây, hắn ta phải kiếm tiền trước đã, chủ quán trọ giới thiệu mọi người đến Thiên Hải Thương Hội, đây là một hiệu buôn lớn, có chi nhánh ở khắp mọi nơi tại Phong Ma Đại Lục.

Theo chỉ dẫn của chủ quán bọn hắn tiến đến Thiên Hải Thương Hội, trên đường đi thỉnh thoảng lại có người liếc nhìn bọn họ, ba người bọn họ nam anh tuấn nữ xinh đẹp, không thu hút ánh mắt mới là lạ.

Vương Minh gần 16 tuổi dáng người cao ráo, đang trong thời kì phát triển, một năm gần đây dinh dưỡng đầy đủ nên hắn đã cao gần mét bảy, Nguyệt Cầm hơn hắn một tuổi, dáng người cao gầy cũng đến mét bảy, Thanh Lâm nhỏ hơn hắn hai tuổi cao mét sáu.

Chưa kể quần áo Vương Minh mặc khác hẳn với trang phục của người dân nơi đây, chỉ nhìn thoáng qua đã biết là người từ bên ngoài đến, người dân nơi đây không đến nỗi bài xích người ngoại quốc nhưng vẫn có một số ánh mắt kì lạ nhìn về phía hắn làm hắn không thoải mái.