Văn Lang Đại Lục

Chương 27: Thiên Địa Hội




Thiên Địa hội

“ Ngươi chính là Chu An trong truyền thuyết ư? Ta là Sùng Thiên” Thiên như nhớ ra điều gì đó liền lấy lại tinh thần lên tiếng. tàn hồn lơ lửng trên không trung nhau mày nhìn lại, lão bay vòng quanh Thiên đánh giá một lượt rồi mới mở miệng lên tiếng “ Quả thật không tệ a, một kẻ mang ngũ hành linh căn mà có thể tu luyện tới cảnh giới Trúc linh cũng xem là người có tương lai. Không biết kẻ tiểu bối này năm nay bao nhiêu tuổi mà đây đã là năm thứ bao nhiêu rồi?”. Thiên cũng không để ý đến hành động của lão giả mà trực tiếp đi tới một chỗ đất sạch ngồi phệt xuống duỗi thẳng hai chân ra rồi xoa bóp. “ Ta chỉ sợ ta nói ra lão lại giận quá mà chết thêm lần nữa thì lịch sử lại không biết viết sao lắm” “ Tàn hồn lão giả vậy mà lại không có tỏ ra tức giận mà ngược lại mỉm cười hạ thấp thân mình lơ lửng trước mặt Thiên “ Người như ta có thứ gì mà còn chưa từng trải qua chứ, Sùng Thiên ngươi nói thử cho lão tử ta xem có khi nào ta lại thấy vui vẻ mà chỉ bảo cho ngươi vài chiêu trong tu luyện a”

Thiên nghe xong lời ấy cũng tỏ ra đăm chiêu nhưng kỳ thực trong lòng hắn đang thầm có tính toán. Khi trước hắn cũng có biết đến chuyện của Chu An thông qua những ghi chép của Tố Uyên nhưng lúc đó hắn cũng nghĩ rằng Chu An đã sớm biến mất khỏi cõi đời này rồi a. Nhưng đến khi chính tai hắn nghe được Hàn Tuyết nói đến việc có thể tìm được Chu An thì hắn mới quyết định tiến sâu vào cánh rừng này. Nhưng người mà Hàn Tuyết nhắc tới là Chu An bằng da bằng thịt còn sống chứ không phải một cái tàn hồn.Nhưng mà dẫu sao méo mó có hơn không, giống như Dược lão trong Đấu phá thương khung dù chỉ là một linh hồn nhưng vẫn có thể dạy dỗ nên một Tiêu Viêm đầu đội trời chân đạp đất. Hơn nữa bây giờ nói cho lão cũng chẳng có thông tin gì là bí mật cả cho nên trước tiên không nên để lão phật lòng. “Năm nay là năm Hạc Vũ 2500 và ta năm nay cùng vừa tròn 12 tuổi” “12 tuổi! Ngươi so với lão phu có hơn một chút thiên bẩm về tu luyện a, ta năm đó 13 tuổi cũng đã đạt tới Trúc linh. Không nghĩ tới ta mới ngủ một giấc vậy mà đã trôi qua hơn ngàn năm. Mà cái tên hồ đồ nhà ngươi, suýt chút nữa ngươi hại chết Lão tử ta rồi”.

Chợt nhớ ra điều gì Thiên cau mày nhìn tấm bia đá, hắn từng đọc nhiều tác phẩm nổi tiếng trong đó có rất nhiều thứ nuôi dưỡng linh hồn. Suy nghĩ một hồi hắn chỉ tay vào tấm bia "thứ này là dưỡng hồn thạch sao?". Chu An cũng gật đầu như xác nhận, "tấm bia này chính là tác phẩm của ta. Năm đó trên đại lục xuất hiện một thế lực vô cùng mạnh mẽ chuyên đi bắt những linh hồn mạnh mẽ. Mà người có linh hồn mạnh mẽ đương nhiên chính là các luyện dược sư cho nên ta đã làm ra nó đề phòng nếu có một ngày gặp chuyện bất trắc, khi đó trong khi luyện hoá Canh tinh để làm thành tấm bia đá này ta đã giấu một viên Dưỡng hồn thạch vào trong nên hôm nay ngươi mới có thể may mắn gặp được ta. Có điều nói đi cũng phải nói lại, người mang ngũ hành linh căn có thể làm tổn thương linh hồn bên trong dưỡng hồn thạch nên ngươi mới khiến ta tỉnh lại được. Xem như lão Chu ta nợ ngươi một cái nợ ân tình a". "Ta nghe nói năm đó ngài cũng là một Hoá Linh đứng trên đỉnh cao của danh vọng vậy mà còn có kẻ có thể khiến ngài trở thành một linh hồn thế này sao?". Chu An khuôn mặt trở nên ảm đạm, một đoạn ký ức bị chôn dấu hồi lâu nay vô tình được gợi nhớ lại khiến lão trở nên ảo não vài phần.

Trở lại cuộc đại chiến năm đó, Chu An một mình chiến đấu với 3 Yêu thú cấp Hóa Linh khiến ông nhanh chóng rơi vào thế hạ phong, đến bước đường cùng ông chỉ còn cách bỏ chạy. Người ta có câu muốn làm anh hùng thì trước tiên phải còn cái mạng để dùng, hành động của Chu An năm ấy không hề sai. Nhưng có câu khác người tính không bằng trời tính vậy nên sau một hồi giằng co với 3 tên Yêu Thú tưởng chừng như hắn đã không thể bảo toàn được tính mạng. Cũng không nghĩ đến ngay khi đó có 1 tên hắc bào không nhìn rõ mặt từ đâu bay tới, bất ngờ cũng là Hóa linh cảnh giới. Hắc bào này lấy sức một người đánh bại 3 yêu thú giải vây cho Chu An khiến ông ta như chết đuối vớ được cọc gỗ. Nhưng điều Chu An không ngờ tới kẻ đứng trước mặt mình đang chiến đấu giúp mình lại là một kẻ đến để lấy mạng hắn.

Sau khi đẩy lui 3 tên Yêu Thú lúc này Hắc Bào mới từ từ quay lại, Chu An thấy từ trong mắt hắn một tia sát khí lạnh lẽo lúc này ông ta mới thực sự hốt hoảng. Hắc bào nhân một đòn kết liễu Chu An đồng thời sử dụng một phương pháp độc môn để bắt lấy linh hồn Chu An thu vào một cái bình ngọc. Tuy nhiên Chu An là một lão ngoan đồng sống không biết bao nhiêu năm nên cũng đâu phải muốn bắt là bắt được. Ngay khi linh hồn chuẩn bị rơi vào tay hắc bào thì Chu An đã dùng nốt chút linh khí yếu ớt còn lại để mà Tự bạo linh hồn. Tình huống phát sinh chưa đầy một hơi hô hấp thời gian khiến cho tên hắc bào không kịp chuẩn bị cũng bị uy lực của vụ nổ làm cho phun ra một ngụm máu huyết tổn thương khá nghiêm trọng. Đạt tới cấp bậc Nguyên Linh người ta đã có thể ngưng tụ linh hồn làm thực thể gọi là Nguyên anh. Cũng từ cấp bậc này trở đi người ta không còn có thể dùng linh hồn cảm nhận mọi vật nữa mà sử dụng thứ được gọi là thần thức. Cái mà Chu An tự bạo đó chính là nguyên anh của ông nhưng có điều ông lại khác biệt với phần đa người khác là ông có tới 2 Nguyên anh nên vụ nổ vừa nãy chỉ là một kế ve sầu thoát xác. Tự bạo đệ nhất nguyên anh cho đệ nhị nguyên anh trốn thoát, xem ra cái giá này trên thế gian cũng không có mấy ai có thể làm được a.

Trong đầu Thiên lúc này cũng đang mường tượng ra một tổ chức vô cùng bí ẩn mà Tố Uyên đã ghi chép lại, một tổ chức chuyên một săn bắt linh hồn cùng nguyên anh của những luyện dược sư hay những người chủ tu luyện Hồn. một dòng chữ từ sâu thẳm bên trong thức hải Thiên từ từ hiện lên, một chữ, hai chữ, ba chữ: Thiên Địa Hội.