Editor: Cynlia
Khi trời vừa hửng sáng, Quý Sênh Ca phơi những chiếc áo cuối cùng lên giá treo. Đại khái là do hôm qua đi ngủ hơi sớm nên trời còn chưa sáng cô đã tỉnh lại, còn rảnh rỗi giải quyết sạch sẽ việc nhà chồng chất.
Những tia nắng dần ló dạng sau màn mây, Quý Sênh Ca đứng trên ban công, đưa bàn tay hứng ánh bình minh phía chân trời ửng hồng. Cảnh tượng quá mức đẹp đẽ khiến cô không kìm lòng được, bèn lấy điện thoại ghi lại khoảnh khắc này. Tuy hiệu quả không bằng máy ảnh DSLR [1] nhưng nền ảnh lại khá rõ, khi nhìn vào ảnh chụp, chỉ thấy quả cầu lửa xa xa như được khảm trong lòng bàn tay, có cảm giác như mặt trời mọc lệch.
[1]: loại máy cơ chuyên dụng cho chụp ảnh.
Quý Sênh Ca chậm rãi cong môi, xoay người vào nhà. Hôm nay dậy khá sớm nên cô có thời gian làm bữa sáng phong phú để bồi bổ cho bản thân.
Sữa bò, bánh mỳ nướng kiểu Pháp ăn kèm với trứng ốp la và thịt xông khói, tráng miệng bằng trái cây trộn. Nguyên liệu không quá phong phú nhưng một người ăn thì lại dư dả.
Bức tường đối diện treo một bức ảnh trắng đen, Quý Sênh Ca bưng ly sữa tươi cười nhìn bức ảnh, "Mẹ, chào buổi sáng." Sau đó cô lại cúi đầu yên lặng dùng điểm tâm.
Người phụ nữ trong ảnh là mẹ cô, trong trí nhớ của cô, ký ức về mẹ hết sức mờ nhạt. Song mỗi ngày cô đều nhìn ảnh mẹ để cố nhớ lại, sợ một ngày nào đó mình sẽ quên mất khuôn mặt của mẹ.
Người trong nhà kể với cô, mẹ vừa qua đời sau khi sinh cô không lâu, ba đã cưới người phụ nữ khác về, còn sinh cho cô một đứa em gái. Từ đó, cô như thành người thừa trong căn nhà kia.
Nếu ngay cả cô cũng quên mất mẹ, liệu còn ai nhớ đến bà trên cõi đời này đây?
Quý Sênh Ca ăn bữa sáng hết sức thong thả. Mỗi sáng mở mắt, cô đều tự nhắc nhở chính mình phải sống thật tốt, không chỉ vì bản thân cô mà còn thay phần mẹ nữa.
Áo khoác nỉ đen phác họa đường cong hoàn mỹ, Quý Sênh Ca đánh một lớp son mỏng, khiến cả người như bừng sáng hẳn. Làn da cô vốn trắng đến mức trong suốt, phấn son dày cộm chỉ càng làm hỏng vẻ đẹp của cô mà thôi, ngược lại trang điểm nhẹ một chút lại vừa khéo tôn lên dung nhan diễm lệ.
Những người phụ nữ khác dành cả đời theo đuổi cái đẹp, mà cô trời sinh đã được phú cho nhan sắc hoàn mỹ, hơn nữa còn là nét đẹp không cần phải cố chứng tỏ mới thấy được. Trên thế giới này có vô số mỹ nhân, nhưng vẻ đẹp hiếm có thì rất ít, mà Quý Sênh Ca lại may mắn thuộc số ít này.
Tiến độ quay "Hạ Tuế" khá thuận lợi, đất diễn của Cam Giai không nhiều, sau khi hoàn thành hai ngoại cảnh thì những cảnh còn lại chỉ cần diễn ở trường quay là được. Ngoài cảnh lớn nhất cuối phim, mấy ngày nay cô ấy chẳng có gì để làm.
"Chị Quý." Cam Giai mặc trang phục diễn đi đến đưa cho cô một ly cà phê, cười tủm tỉm nói: "Hai ngày nay mọi người đều truyền tai nhau, nói chị Yên cố tình nhắm vào Hoàn Cẩm chúng ta nên chắc chắn sẽ tìm chị gây sự."
Quý Sênh Ca cầm ly cà phê đang nóng, kéo ghế cho Cam Giai, "Không được hùa theo bọn họ nói lung tung, em đang là nghệ sĩ mới của Hoàn Cẩm, phải tránh đắc tội với người ta."
"Vâng ạ." Cam Giai ngoan ngoãn gật đầu.
Ở đời ai mà chẳng thích người ngoan ngoãn hiểu chuyện, hiện tại Cam Giai vẫn chưa mấy tiếng tăm nhưng Quý Sênh Ca tin cô ấy chỉ thiếu một cơ hội!
Gần trưa, đoàn phim bắt đầu phát cơm. Người trợ lý chạy đi xếp hàng, còn Quý Sênh Ca đứng dậy vận động xương cốt, tiện đường ra ngoài mua đồ uống.
Gần Lệ Tinh có khá nhiều quán cà phê, Quý Sênh Ca gọi vani latte mà cô yêu thích, còn gọi thêm đồ uống để mang về cho cả đoàn. Từ sau khi nhập tổ, các cô đã gây ra không ít rắc rối, cô không muốn mọi người tiếp tục có ấn tượng xấu về Hoàn Cẩm.
Xách cà phê trở về, xuyên qua cửa kính, Quý Sênh Ca nhận ra bóng dáng quen thuộc nên sải bước qua đó.
"Trợ lý Cố."
Phía sau có tiếng bước chân, Cố Duệ xoay người, cau mày, "Quý tiểu thư."
Đại sảnh nhiều người qua lại, Quý Sênh Ca mở ví lấy một tấm thẻ ngân hàng đưa cho anh ta, "Tiền thay sàn cho hàng xóm phải để tôi trả mới phải, mật mã là sáu số 0, cảm ơn trợ lý Cố đã giúp đỡ."
Cố Duệ quét mắt nhìn thẻ ngân hàng trong tay cô, khuôn mặt lạnh nhạt vẫn không có biểu cảm gì, "Không cần khách sáo."
Thấy anh ta nhận thẻ, Quý Sênh Ca như trút được gánh nặng rời đi. Cô hiểu Cố Duệ tuyệt đối sẽ không tốt bụng cho cô mượn tiền nhưng cô không muốn làm rõ, người đàn ông kia hẹp hòi muốn chết!
Trên tầng cao nhất, Cố Duy Thâm nhướn mày nhìn tấm thẻ ngân hàng màu xanh, "Đây là cái gì?"
"Quý tiểu thư trả tiền." Cố Duệ đứng trước bàn, thành thật chuyển lời của Quý Sênh Ca, "Cô ấy nói số tiền này phải để cô ấy bỏ ra mới đúng."
Ánh mặt trời ngoài cửa tươi đẹp, Cố Duy Thâm chậm rãi vươn tay, đầu ngón tay gõ nhẹ mặt bàn, "Cô ấy còn nói gì nữa không?"
Cố Duệ nghĩ một lát, "Cô ấy cảm ơn tam thiếu đã giúp đỡ, mật mã là sáu số 0."
Ngón tay thon dài của người nào đó vẽ vài đường lên mặt bàn, chợt đưa tay kẹp lấy tấm thẻ ngân hàng kia. Hình như lần nào cô cũng muốn phủi sạch quan hệ với anh, cứ như bọn họ thật sự chỉ là hai người xa lạ.
****
Chạng vạng, Quý Sênh Ca lái xe về nhà. Hôm nay Cam Giai xong việc sớm nên cô cũng có thể về sớm nghỉ ngơi. Buổi chiều cô nhận được điện thoại của ba, ông ta bảo mấy ngày độc quyền phân phối thu được lợi nhuận khổng lồ. Nghe giọng nói kích động của ba bên kia đầu dây, số lợi nhuận này hẳn có thể bù cho khoản thâm hụt của Hoàn Cẩm.
Cuối cùng ba cô còn bâng quơ hỏi về việc tối qua cô bị đưa đến đồn cảnh sát, chỉ là Quý Sênh Ca nhận ra trong giọng nói của ông ta không có chút lo lắng nào.
Cháo đang nấu trong nồi sôi ùng ục, Quý Sênh Ca lấy lại tinh thần, rửa sạch rau vừa thái rồi chuẩn bị bắc nồi xuống.
Di động bên cạnh đột nhiên đổ chuông, cô nhìn dãy số không thể quen thuộc hơn, động tác chợt khựng lại.
Tiếng chuông réo rắt hết sức chói tai, Quý Sênh Ca lau khô tay, nhấn nút nhận cuộc gọi, "Alo."
"Tôi đang ở Kim Khuyết, cô cũng qua đây đi."
Nghe được giọng nói trầm thấp quen thuộc của người đàn ông, Quý Sênh Ca khẽ cắn môi: "Tam thiếu, tối nay tôi bận."
"Bận việc gì?"
"Tôi có hẹn với bạn."
Cách một chiếc điện thoại, Quý Sênh Ca nghe rõ tiếng cười từ cổ họng Cố Duy Thâm, "Vai nữ ba sắp quay xong rồi nhỉ?"
"Tam thiếu......"
"8 giờ, nếu tôi không thấy cô xuất hiện, ngày mai cảnh của nữ ba sẽ bị cắt hết."
"......"
Tút tút tút...
Đột nhiên bị cúp máy khiến Quý Sênh Ca căn bản không kịp trở tay. Cô nhìn đồng hồ treo tường, tắt bếp đang nấu dở rồi cầm áo khoác và ví da ra cửa.
HẾT CHƯƠNG 31.