Nếu như nhà kia muốn cậu cưới, thì nếu như nói cậu thích đồng tính luyến ái thì không biết mọi chuyện sẽ ra sao, chắc là cháy lắm nhỉ?
“Con không lấy anh ta, con thích con gái!!”
Chưa kịp đợi anh lên tiếng, Tử Yên thế mà lại đập tay lên bàn thét lớn.
May mà tầng lầu này đã được bao trước, không có ai ra vào.
Danh Tu Kiệt dường như biết trước rồi.
Ông đứng dậy kéo con gái mình ra ngoài, chắc là giận lắm.
Triết Sâm thầm bật cười phớ lớ.
Ẩn hiện đâu đó là sự mệt mỏi của anh.
*chát*
Du Nhâm đánh anh một cái thật đau thật rát lên mặt, bàn tay ông nắm lại nổi lên gân xanh tím, Triết Sâm dù bị đánh nhưng cũng không buồn để ý, anh muốn mau chóng thoát khỏi đây, không thể tiếp tục day dưa nữa.
“Mày đứng lại!!”
Ông gạt tay làm rớt hết mấy đĩa đồ ăn và vài cái ly xuống đất vỡ tan tành.
Vài mảnh thủy tinh văng lên người anh, xước một vài vết nhưng cũng chẳng sao.
“Mày ra ngoài gây chuyện còn chưa đủ!!! Bây giờ còn không nghe lời, chẳng khác gì con gái mẹ mày cả!!”
Từ lúc vừa sinh ra anh chưa từng thấy mặt mẹ lần nào.
Chỉ có đôi khi nghe mấy người hầu nói bà rất sinh đẹp, hiền diệu, nhưng không hiểu sao trong lời nói của Du Nhâm về bà lại chưa bao giờ là khen ngợi, chỉ là xỉ mắng thậm tệ.
Nếu ông hận bà như vậy tại sao còn cưới chứ?
“Tôi ra ngoài gây chuyện? Từ nhỏ tôi gây rất nhiều chuyện cho ông sao? Tôi cố gắng học là gây chuyện sao? Tôi cố không để ông buồn lòng là đang gây chuyện sao? Giống mẹ tôi thì sao? Giống mẹ tôi thì tôi không được tự do quyết định chuyện yêu đương của tôi à? Ông ghét tôi, không xem tôi là con trai thì đừng làm phiền đến tôi, xem như tôi xin ông có được không?”
“Công Du gia tao nuôi lớn mày mấy hăm mấy năm nay, mày nói muốn đi là đi?! Đã là người Du gia tao, mang họ Du thì cho dù mày có chết thì xác cũng phải được đi hiến hết cho con cháu nhà Du gia!!!”
Tiếng thét như xé toạc tim anh, chưa bao giờ lại cảm thấy nó đau nhói như hôm nay.
Người trước mặt chính là cha ruột của anh sao? Thật sự anh không dám tin nổi.
Từ khi năm tuổi anh đã không còn gọi ông là ba nữa, ông cũng chẳng thấm thía gì khi bị gọi là cha, một nụ cười với anh cũng chưa từng nở được.
Nghe ông thốt ra mấy câu chửi chua lè.
Anh không thể không cảm thán.
“Du Nhâm....ông có từng coi tôi là con của ông không?”
Giọng nói ngày nào bỗng trở nên hỗn tạp những cảm xúc chen lẫn vào nhau khó nói rõ.
Anh muốn bật khóc, khóc lớn một lần như con nít cũng được.
“Thằng nghịch tử như mày, còn muốn tao con là con à?”
Đủ rồi, giấc mộng về cha của anh tan tành thành mây khói sau lời nói nhẹ như tờ ấy.
Triết Sâm bật cười thành tiếng cầm một sấp giấy chứng nhận của bệnh viện đập thẳng lên bàn, vì là cầm trong bàn tay đang bị thương nên nó có dính một ít máu tươi đỏ chói.
Anh không ở lâu, chỉ bước ra ngoài như chưa từng có một cuộc cãi vã nào diễn ra.
Chân bước đến xe rồi thì bỗng dưng run lên dữ dội, anh khóc....bật khóc nức nở đến mức không thể thở được, mà nếu thở được thì hít vào phổi toàn là hơi sương lạnh lẽo.
...
Tử Lưu nằm trên giường với anh, thì bỗng anh bật khóc, cậu nghe được tiếng khò khè the thẻ trong lòng ngực kia, chắc là anh bị cảm rồi.
Cậu vội bật đèn thì mới thấy mấy vết thương trên lòng bàn tay anh đang không ngừng rỉ máu, thấm qua cái miếng bằng gạt mỏng tanh được anh băng bó qua loa.
“Sao lại khóc thế này?”
Tử Lưu ôm Triết Sâm vào lòng, nhẹ nhành vỗ vào tấm lưng kia rồi thủ thỉ an ủi, anh không nóng nhưng lòng ngực lại khò khè như vậy, tay còn bị thương nữa, đã thế thôi còn khóc lóc như con nít.
Chắc là có chuyện gì đau lòng lắm.
Cậu bỗng thấy hơi đau nhói nơi tim, song lại thấy sót xa vô cùng.
“Không khóc nữa, chuyện gì? Kể em nghe”
Triết Sâm ôm chặt lấy vòng eo của cậu, như là sợ người trước mặt đi mất, như là sợ người này không yêu mình nữa, cố với lấy mà bấu chặt cọng cỏ cuối cùng.
Chẳng khác gì một đứa trẻ vừa bị bắt nạt.
Anh sống chết không nói, cậu cũng không biết nên thế nào, chỉ biết lấy hộp cứu thương trong hộc tủ ra băng bó lại vết thương trên tay cho anh không còn rỉ máu nữa.
Triết Sâm khóc mệt rồi thì ngủ thiếp đi trên chân cậu, Tử Lưu không biết nên cảm thán thế nào, chỉ nhẹ nhàng xoa xoa lên mái tóc đã dài, trông hơi rối.
Hai giờ sáng anh mới giật mình tỉnh giấc vì men rượu vừa tan hết, cậu cầm thuốc đến đưa trước mặt kêu anh uống.
“Trong người thế nào? Mệt lắm không?”
Triết Sâm uống hết thuốc, vị đắng trong cổ họng còn vương lại khiến anh hơi buồn nôn.
Cậu thuận thế đút một viên kẹo vào miệng anh.
“Sao lại khóc đến sưng hết mắt thế này?”
Anh nhìn cậu đến xuất thần, trong ánh mắt có hàng vạn yêu thương.
“Xấu không?”
“Không xấu, nhìn thấy gớm luôn rồi”
Tiếng cười vang lên bao lấy bầu không khí tưởng chừng sẽ mãi tĩnh mịch này.
Mọi thứ cứ như vậy thì tốt đẹp biết bao..