Vẫn Là Tình Yêu

Chương 40




Xuống xe, Lục Hân luôn nắm tay cô. Mới vừa mưa xong, mặt đường lúc này vẫn ướt sũng, Phương Tình vừa đi vừa quan sát, nơi này hẳn là môt khu dân cư, nhưng mà nhà ở có chút thưa thớt, cây cối xanh um tươi tốt, liếc mắt một cái nhìn vọng qua có thể không nhìn thấy nhà khác.

Dừng lại Phương Tình mới hiểu được vì sao nhìn không thấy nhà khác, trước mặt trên tường đầy dây Thường Xuân che phủ, vừa mới nhú lá non, xanh mơn mởn vô cùng thích thú.

Lục Hân đẩy ra cánh cửa rất nặng mang phong cách cổ xưa, sân rất lớn, một bên một dãy giàn nho, một bên dãy cây Hợp Hoa cao lớn, dưới tàng cây bài trí mấy hồ nước nhỏ.

Phương Tình rảo bước đi lên, đi trên đường lót gạch xanh, chú ý đánh giá mấy hồ nước nhỏ.

“Là hoa súng?” Phương Tình kinh ngạc hỏi.

Lục Hân gật gật đầu: “Đây là sân trước, quá nhỏ, chỉ có thể làm vài cái hồ nhỏ trồng vài cây súng, sân sau khá lớn, có con suối nhỏ. Tôi tìm người đào ngăn ra một cái áo nhỏ, trồng không ít hoa sen, đợi đến mùa hè, đoán chừng có thể rất tuyệt….”

“Chậm đã!” Phương Tình cau mày, “Ngôi nhà này của anh?”

“Của chúng ta!” Lục Hân ánh mắt trong trẻo, vươn tay vén lọn tóc rối ra sau tai cô, “Tôi đã chuyển sang tên em”

Phương Tình cả kinh, còn ngờ vực cho nên cứ nhìn hắn.

Lục Hân nhìn cô cười cười, cũng không có giải thích gì nhiều, đưa cô băng qua sân rộng, đi dạo phòng quanh ngôi nhà.

“Đây là phòng khách, rộng rãi chút, dùng để đám tiệc tiếp đãi bạn bè rất tiện. Em từng nói qua, thích trải thảm dày ở phòng khách, có nhiều hoa văn; mùa đông có thể ngồi trên sô pha bên lò sưởi đọc sách, thoải mái thong thả rất có phong thái quý tộc của phương Tây..”

“Căn phòng này anh cố ý thiết kế hai mặt tường đều làm thành giá sách, làm phòng sách rất tuyệt, lấy ánh sáng vừa đủ. Cửa sổ sát dưới đất còn bày sẵn giường; thế nào, em không phải thích nhất nằm dưới ánh mặt trời đọc sách sao? Phòng sách tôi nghĩ em có lẽ thích kiểu Trung Quốc, dùng gỗ lim đóng tất cả đồ dùng trong nhà”

Phương Tình hoa cả mắt mà nhìn đồ trang trí bố trí chung quanh, trong lòng ngạc nhiên lẫn nghi ngờ.

“Đây là phòng ngủ, tôi mua giường kiểu Nhật, rất lớn. . . . . .em có chổ nào không hài lòng, về sau chúng ta sẽ từ từ bố trí lại”

Phương Tình thở dài: “Lục Hân, anh đây là muốn làm gì? Là quà tặng ngày lễ Tình nhân sao?”

Lục Hân yên lặng nhìn cô, trong đáy mắt đều là ý cười: “Xem như vậy đi, em không vui sao? Tôi hoàn toàn dựa theo sở thích của em trang hoàng đó.”

Như vậy một tòa nhà này… . . . Lục Hân thật sự là tác giả danh giá!

Đang lo lắng làm sao khéo léo từ chối, liền cảm giác được tay trái ngón áp út chợt lạnh. Lục Hân nắm tay cô, ánh mắt dịu dàng lưu luyến: “Tình Tình, đêm giao thừa ngày đó em nói, có hoa có nhẫn em sẽ đồng ý lời cầu hôn của tôi….. em xem, bây giờ nhẫn em đã đeo, hoa cũng có, cũng là hoa sen em thích nhất. Tuy rằng em phải chờ tới mùa hè nó mới có thể nở rộ…. . . . . . Tình Tình, tôi xây cho em ngôi nhà thoải mái nhất, như vậy bây giờ, em chuẩn bị tốt gả cho tôi cùng tôi sinh sống bên nhau không?”

Trong lòng Phương Tình rung động tựa như dòng nước thuỷ triều, từng sóng cao còn có cao hơn. Hắn vì ứng phó cạnh tranh với Hạ gia thế lực mạnh, chống cự lại Dương Đan ngấm ngầm chèn ép, đã lâu cũng chưa có dịp nghỉ ngơi vài ngày; mấy ngày không gặp đã thấy gầy đi không ít. Nhưng vào lúc ‘dầu sôi lửa bỏng’ thế này, hắn vẫn nhớ thương cô, một ngôi nhà lớn thế này, từ trong ra ngoài trang trí lắp đặt ai mà không phải nhìn ‘chằm chằm’ vào nó. Mà hắn còn có thể sắp xếp thời gian, hao tâm tổn sức vì cô tạo ra một ngôi nhà theo tâm ý của cô. Cô làm sao có thể ‘khua môi múa mép’ cùng tàn nhẫn, mới có thể nói lời cự tuyệt hắn đây?

Phương Tình bị ánh mắt tha thiết của Lục Hân khiến cho cô không được tự nhiên hẳn, nhẩm lại nghiêng đầu, giọng điệu có chút nén giận mang hờn dỗi: “Anh sớm có kế hoạch sẵn rời, nhẫn cũng là do anh ép mang….”

Cằm căng thẳng, lời của cô còn chưa nói xong đã bị hắn nắm cằm xoay chuyển mặt.

Lục Hân nghiêm túc nhìn cô nói: “Tình Tình, tôi không phải tính kế với em, tôi thực sự muốn cùng em sống bên nhau, nắm tay trọn đời.”

Phương Tình nhìn thấy đôi mắt hắn có chút lo lắng, “Cười khúc khích” bật cười thành tiếng, ánh mắt có chút mờ mịt, vì thế ngượng ngùng cúi đầu ôm lấy hắn: “Quá ngốc, em lừa anh . . . . .”

“Vậy em đồng ý rồi?” Lục Hân rốt cuộc không thể kiềm chế bình tĩnh được nữa. Tuy rằng kết cục hắn đã nắm chắc từ trước, hết thảy không xảy ra những gì ngoài dự đoán của hắn. Nhưng nghe thấy cô rõ ràng nói lời đồng ý như vậy, vẻ mặt mừng như điên, ngay cả giọng nói cũng có chút run rẩy.

Thực ra lần đầu tiên nhìn thấy Phương Tình, sinh mệnh Lục Hân chẳng còn cảm giác nắm mọi thứ trong tay nữa, người đó tài cao sắc đẹp có đủ, người đàn ông cao ngạo lạnh lùng, từ nay về sau sắc mặt càng có nhiều kiểu khác nhau, tơ hồng quấn quanh ngón áp út, ở trong lòng hắn sinh ra rất nhiều ràng buộc. Nhân một chấm mực nồng đậm này, khiến cho hắn bất giác tiến từng bước thận trọng, đem cô về làm của riêng.

Phương Tình lặng lẽ lau khoé mắt bị ướt: “Ừ, dù sao nhẫn cũng mang vừa, em lười bỏ xuống…”

Lục Hân một tay kéo cô vào lòng, hắn nâng mặt hung hăng hôn xuống.

“Tình Tình, Tình Tình. . . . . .” giọng nói có thể nói là cảm giác nói không nên lời, cảm ơn tình yêu của ông trời dành cho hắn, để cho hắn ở giữa biển người mênh mông, gặp trúng đối tượng.

Lục Hân từ từ nhắm hai mắt, đôi môi kề sát môi cô: “Có em ở bên cạnh tôi, chẳng sợ gian nan nữa, tôi cũng nhất định sẽ thắng!”

Lần này, Lục Hân bộc lộ tình cảm nồng nàng lời nói hùng hồn rất nhanh gặp phải thử thách

Ban đầu cục diện vốn ngang hàng, bởi vì Hạ Khải Minh kéo vào một bên đầu tư thế lực mạnh nữa phá vỡ thế cân bằng, sức nặng cán cân nghiêng về phía Hạ gia. Tình thế Thành Hân rất không lạc quan lắm, có chút cảm giác mất hết hy vọng.

Phương Tình lúc xem tin tức trên báo chí vừa tức vừa vội vàng, Hạ Khải Minh tìm người giúp đỡ không phải người ngoài, là anh họ cụ non mặt lạnh tâm lạnh.

Phương Tình vội vàng gọi điện thoại cho Lục Hân, sau khi kết nối được rồi lại không biết nói gì nữa, dù sao…. . . . . Nếu không phải bởi vì cô, Lục Hân sẽ không gặp phải hoàn cảnh như vậy, Hạ gia và Dịch thị cũng sẽ không liên thủ chỉa mũi nhọn vào Thành Hân.

Phương Tình thở dài, cô rõ ràng không phải thuộc nhan sắc khuynh quốc khuynh thành, làm sao lại tạo thành kẻ gây tai hoạ chứ?

Giọng nói Lục Hân khó nén được vẻ mệt mỏi: “Làm sao vậy?”

Phương Tình đau lòng muốn chết: “Lục Hân, xin lỗi. . . . . .”

Lục Hân lặng im trong chốc lát, tức khắc trong giọng nói lộ ra dáng vẻ thoải mái rõ ràng: “Em biết rồi?? Không có việc gì, không cần lo lắng cho tôi, tôi ứng phó được!”

Phương Tình nghe hắn nói như vậy, trong lòng trái lại càng áy náy thêm: “Đều là do em sai, nếu không phải bởi vì em, anh sẽ không phải chịu vất vả như vậy. . . . . .”

Lục Hân hiểm độc như vậy lại có thể có thái độ khác thường giọng điệu nhân hậu hẳn, mềm mỏng mà nói: “Đừng đem sai lầm đều ôm ở trên người em. Tuy rằng tôi cùng mẹ em có ra hiệp định, nhưng….. . . Thương trường như chiến trường, Hạ Khải Minh thay mặt chính là Hạ gia. Tuy rằng Hạ gia về phương diện này rất ít liên quan tới, nhưng mở rộng nghiệp vụ cũng là chuyện bình thường. Cho nên, Tình Tình em cũng đừng bởi vì chuyện này mà ghi hận Hạ Khải Minh a, cũng ngàn vạn lần đừng đi tìm anh ta, khuyên anh ta từ bỏ và linh tinh khác. Hạ Khải Minh có lẽ bởi vì do mẹ em ép mới dùng hết toàn lực cùng tôi cạnh tranh, anh ta e rằng cũng rất khó khăn… Nếu em lại đi tìm anh ta, chẳng may nói gì đó, lại khiến anh ta càng thêm khó xử sao? Tôi có khổ cực cũng không sao, em cùng anh ta tình cảm anh em mười mấy năm cũng không thể khinh nhẹ.. . . . .”

Phương Tình lòng tràn đầy áy náy cùng cảm động, Lục Hân thật sự vì cô mà lo lắng nhiều thứ. Ngay từ đầu hắn không ngừng bao dung cô, từng chút cố gắng đập vỡ khoảng cách, mà cô lại là luôn trốn tránh, bị động đón nhận tình cảm của hắn. Bây giờ, cũng là lúc cô nên vì hắn làm chút chuyện..

“Lục Hân, anh yên tâm, em sẽ không để cho mình anh một mình đối mặt đâu!”

Phương Tình quả quyết ngắt điện thoại, mặc áo khoác ra ngoài. Cô làm sao không nghĩ tới? Thực ra cô có thể đi tìm Hạ Khải Minh, cùng anh ta nói rõ ràng, như vậy anh ta sẽ không rơi vào thế ở giữa khó xử giữa cô và mẹ cô, cũng không nghe lời mẹ cô cùng Lục Hân đối nghịch.

Lục Hân ngoài mặt nhẹ nhàng an ủi, thực ra lời nói cực kỳ có ý ám chỉ, Lục Kiên nhàn nhã ngồi trên sôpha thưởng trà một từ nghe không bỏ sót.

“A, ‘ Đánh giặc giỏi nhất là dùng mưu; thứ đến là dùng ngoại giao, thứ nữa là dùng binh; thứ nữa là đánh phá thành lũy….” [1].’ tiểu tử nhà ngươi, dùng chiêu này quả thực không tồi. Vừa muốn chặt dứt tình địch tiềm ẩn, lại muốn cứu vãn cục diện, tình trường thương trường cùng thắng, chậc chậc, thật sự là không làm … thất vọng lời đồn đãi về ông tổng Thành Hân, quả nhiên rất nham hiểm gian xảo.”

Lục Hân mặt không đổi sắc nhìn cha mình đang vui sướng khi thấy người gặp hoạ, không chút khách khí nói: “Cảm tạ, không đánh mà thắng được đối phương [2], vẫn là cách do cha dạy.”

Lục Kiên lắc đầu, thân thể dựa sát về phía sau, hai tay bắt chéo để trên đầu gối, bày ra dáng vẻ đàm phán chuẩn mực: “Nói đi, con lòng như lửa đốt lừa ta tới đây, rốt cuộc muốn ta làm cái gì?”

Lục Hân thấy ông nói chuyện chính sự, không khỏi cũng thu lại tâm trạng nghiêm túc nói “Dự án đấu thầu mảnh đất ở Tây Sơn, con muốn biết ý đồ của chính phủ.”

Lục Kiên khụ một tiếng: “Về phương diện chính phủ, tất nhiên là cũng cấp thực lực cho một phương, việc này….. cụ thể là muốn xem đề án của các nhà, nghiên cứu tổng hợp lại thực lực mới có thể định đoạt. . . . . .”

“Được rồi!” Lục Hân cau mày không kiên nhẫn cắt ngang lời ông, “Ngài cũng đừng cùng con giả vờ giả vịt nói giọng quan, chúng ta là cha con không phải dùng bộ dạng đó?”

Lục Kiên cười như không, xem xét hắn: “Làm sao, bây giờ lại nói tình cảm với ta?”

Lục Hân hừ lạnh một tiếng: “Ngài nếu hy vọng con nói với Lục phu nhân con trai không có biện pháp thuận lợi cưới dâu, ngài tài cao chức trọng có thể nhiều lời giải thích đi”

Lục Kiên lắc lắc đầu đứng lên: “Muốn ép mẹ con áp chế ta…… . . Trà không tệ, khi nào về mua cho ta hai gói…. Về phần phía chính phủ, tất nhiên hy vọng hạng mục này làm cho tốt, thực lực của Hạ gia cùng Thành Hân cũng không tệ, giao cho các ngươi chúng ta cũng khá yên tâm! Hiện tại phải xem chiêu kia của ngươi có thể thành công hay không…..”

Lục Hân trong đáy mắt khẽ loé sáng, tự mình tiễn ông ra cửa.

Phương Tình đi ‘Biệt lai vô dạng ’ không tìm được Hạ Khải Minh, đoán anh ta đại để là ở công ty, liền lái xe đến thẳng đó..

Mới vừa xuống xe liền gặp Dịch Hồi từ bên bên trong đi ra, vừa thấy đã biết là cùng Hạ Khải Minh nói chuyện, không khỏi tức giận đùng đùng xông lên trước chặn anh ta lại

Dịch Hồi dặn người bên cạnh rời đi trước, sau thản nhiên nói với em gái mình hỏi: “Em có chuyện gì?”

Phương Tình trong cơn giận dữ: “Anh họ, anh nói em tới chổ này có thể là vì chuyện gì?”

Dịch Hồi lạnh lùng nhìn cô một cái, miễn cưỡng nói: “Chuyện đàn ông em ít quan tâm đi, quay về nên làm việc cần làm của em đi!”

“Chuyện em và Lục Hân, anh họ anh tốt nhất cũng đừng ít quản!”

“Em nghĩ rằng anh muốn quản chuyện em? Chỉ là một hạng mục nho nhỏ thôi, nếu không phải cô ép anh, còn lâu anh mới để vào trong mắt.”

Phương Tình gật gật đầu cười lạnh: “Đúng vậy không tệ lắm, mẹ em là người thân của anh, em chỉ là đứa em thì có là gì chứ?”

Dịch Hồi trong ẩn ẩn đau đớn, hai người phụ nữ này không dễ gì sống chung nổi. Thủ đoạn của Phương Tình so với cô còn cao tay hơn, cũng có nghĩa là hai người này không nên dây dưa cũng không nên chọc vào. Nhưng hai người này đều được ông nội che chở vô cùng, anh ta chịu tội cũng không nổi.

“Làm sao vậy, anh họ, anh thực sự muốn chia rẽ em cùng Lục Hân?” Phương Tình ở hai chữ “anh họ” nhấn mạnh, có cảm giác nghiến răng nghiến lợi. .

Dịch Hồi không kiên nhẫn cùng cô dong dài, đành phải nói: “Giao tình giữa anh và Khải Minh không tệ, anh cuối cùng không thể đi giúp đỡ Lục Hân đối phó nó?”

Phương Tình không chút do dự nói thẳng: “Em còn là em gái anh, anh có thể giúp đỡ bạn bè coi thường em gái sao?? Hơn nữa anh chỉ cần không nhúng tay là có thể.”

Dịch Hồi đầu cũng nở to ra, con gái học cái gì không học, lại học văn, nhanh mồm nhanh miệng phiền muốn chết.

“Chỉ cần em nói chuyện với Khải Minh xong, anh tuyệt đối không nhúng tay! Được rồi, anh còn có việc phải đi trước .”

Nói cũng như chưa nói, Phương Tình nóng giận ở phía sau nguyền rủa anh ta “Được, Dịch Hồi, anh thực sự là anh trai tốt, chuyện huỷ hoại nhân duyên người khác anh cũng làm cho được! Em sẽ chờ nhìn thấy ngày nào đó anh sẽ bị báo ứng!!

Dịch Hồi không để bụng, cũng không quay đầu lại cất bước rời khỏi, bước chân vừa nhanh vừa trầm ổn.

Phương Tình đi vào văn phòng Hạ Khải Minh trong đầu tính toán kế hoạch đã thông suốt.

“Làm sao vậy, sắc mặt kém như vậy?”

Phương Tình thở dài một hơi, trong lòng biết chuyện này không thể trách Hạ Khải Minh, dần dần bình tĩnh trở lại, miễn cưỡng cười cười với anh: “Không có việc gì đâu, mới vừa gặp Dịch Hồi, anh có biết em cùng anh ta không hẹn mà gặp, hễ gặp không ít vài câu cãi cọ.”

Hạ Khải Minh trong lòng ẩn ẩn đoán được ý đồ của cô khi đến đây, hiểu rõ cô vì cái gì mới cãi nhau với Dịch Hồi, cũng không muốn đạp đổ, còn cười hỏi: “Muốn uống gì?”

Phương Tình vừa không chút để ý vừa trả lời: “Cà phê là tốt rồi.” vừa bắt đầu đánh giá văn phòng của Hạ Khải Minh.

Hạ Khải Minh biết sở thích của cô, cố ý tự mình pha cà phê cho cô. Khi cô đón nhận lấy cà phê, thấy trên tay trái ngón áp út có chiếc nhẫn, lóng lánh vừa khít, ánh ngọc hào quang, đâm vào mắt anh đau đớn.

“Tiểu Tình. . . . . .” Hạ Khải Minh khó khăn mở miệng, mới phát hiện giọng nói có chút nghẹn, “Nhẫn này. . . . . .”

Phương Tình nhìn nhìn nhẫn trên tay, hơi có chút ngượng ngùng hạnh phúc, ngượng ngùng vươn tay nói: “Lục Hân tặng . . . . . nhìn được không?”

Sắc mặt Hạ Khải Minh có chút tái nhợt, lại vẫn không quên duy trì tươi cười treo trên khóe miệng: “Hắn. . . . . . cầu hôn với em sao??”

Phương Tình gật gật đầu: “Xảy ra hai ngày trước, em đồng ý với anh ấy trước đính hôn, sau khi em tốt nghiệp sẽ nói chuyện kết hôn sau.”

Hạ Khải Minh còn đang mỉm cười, ánh mắt lại giống như bay tới một nơi rất xa.

Phương Tình nhìn chằm chằm khói cà phê bốc lên. Do dự sau một lúc lâu mới nói ra: “Em đến. . . . . . Là muốn nói một chuyện với anh, anh không cần vì em mà miễn cưỡng bản thân mình. Mẹ em mượn anh chèn ép Lục Hân, nói vậy trong lòng anh cũng rõ ràng. Nhiều ngày như vậy, anh bị buộc làm bộ theo đuổi em, em cũng cảm thấy áy náy. Bây giờ…. vì cái giao định kia, anh lại vất vả cùng Lục Hân cạnh tranh… Hạ Khải Minh, anh không cần để ý tới mấy thứ này. Dù sao tới cùng em cũng là con gái của bà, mẹ em ép em quá, em đồng ý chết cùng Lục Hân, bà cũng sẽ hiểu rõ không làm khó.”

Hạ Khải Minh vốn vẫn là đang đứng, nghe nói như thế không khỏi lui ra phía sau vài bước, ngã ngồi ở trên ghế.

“Em. . . . . . em yêu Lục Hân như vậy? Yêu đến. . . . . . Không tiếc cãi lời mẹ em cũng muốn bảo vệ hắn?”

Phương Tình nhớ tới Lục Hân, nhớ tới dáng vẻ hắn căm tức cô lại không phác tác được, nhớ tới hắn mỗi lần trong lòng âm mưu tính kế làm chuyện mờ ám với người khác không tự giác vuốt ve cổ tay áo, nhớ tới hắn vẻ mặt hờ hững lạnh lùng nhưng không che dấu được ánh mắt cưng chiều dịu dàng, còn có tính cách cau có khó chịu… . . . . Không khỏi khẽ mỉm cười, ánh mắt hạnh phúc dịu dàng.

Dịu dàng đó giờ phút này tựa như một thanh kiếm bén đâm vào lòng Hạ Khải Minh nơi yếu đuối nhất, bất ngờ không kịp phòng, không còn sức vùng vẫy.

“Phải, em cũng không biết, hoá ra em đã yêu hắn, yêu đến . . . . không muốn nhìn hắn có một chút buồn rầu nào, đau lòng hắn làm việc hết ngày dài lại đêm. . . . . .”

Chú thích:

[1] Câu nói nằm trong Binh pháp Tư Mã Nhương thư nguyên tác là: Thượng binh phạt mưu, kỳ thứ phạt giao, kỳ thứ phạt binh, kỳ thứ công thành.

[2] Không đánh mà thắng được đối phương nguyên tác là bất chiến nhi khuất nhân chi binh là một binh pháp của Tôn Tử.