Quả thật đã qua gần một nghìn năm rồi, khi nắp quan tài được Cao Minh Thành đẩy ra, bên trong chỉ còn lại hai bộ hài cốt và nắm vải màu đỏ, nhưng vẫn có thể nhìn ra đó là hỉ phục.
Hai cái đầu sọ chụm vào nhau, cứ như vậy tồn tại không tan biến, hay là mãi cũng không thể tan biến.
An Tịnh Nhã đè tay lên thành quan tài đưa mắt nhìn vào trong.
"Đây....thật sự là thi hài của hai người họ sao?"
Quản lý lúc này đã kinh ngạc đến mức cơ miệng run rẩy lắp bắp không thể trả lời lại được.
"Tôi...tôi đi gọi điện thoại."
Quản lý run rẩy lấy điện thoại ra, nhìn thấy ở dưới đây không có sóng thì vội vàng chạy lên trên.
Đúng là không thể không vội vàng được, thi hài của đế hậu hai người ở đây gần một nghìn năm, lại còn là đế vương có công đánh đuổi quân Bắc triều, sao có thể không vội vã.
Cao Minh Thành đưa mắt nhìn bàn gỗ ở bên cạnh, bên trên chỉ có mấy quyển sách, nhưng cũng có một quyển giấy đang để mở.
Anh tiến lại gần cầm lên xem, vẫn là những dòng chữ cổ đó nhưng nét chữ này nhìn rất đẹp, nét chữ giống như rồng bay nhưng vẫn toát lên khí thế mạnh mẽ.
Bên cạnh để là những quyển sách dày một đốt tay, vẫn có thể nhìn ra được trên bìa mỗi quyển được đánh số bằng chữ cổ.
Cao Minh Thành định lật quyển đầu tiên ra xem thì nghe tiếng khóc nấc ở đằng sau, anh vừa quay lại liền thấy An Tịnh Nhã gục đầu ở bên quan tài khóc.
"Nhã Nhã...!Nhã Nhã à....!Nhã Nhã, nhìn anh nè, Nhã Nhã...."
Cao Minh Thành vội vàng đi đến ôm An Tịnh Nhã vào lòng, đôi tay lớn của anh vội vàng lau đi những giọt nước mắt trên gương mặt cô, vén lọn tóc mai của cô sang bên, đôi mắt màu hổ phách lo lắng nhìn cô.
"Thành Thành..." Tiếng gọi nghẹn ngào của An Tịnh Nhã hòa vào làm một với tiếng khóc thê lương của cô.
"Anh đây.
Ngoan nào, không khóc.
Xin em, đừng khóc."
"Thành Thành, em khoa chịu."
"Em đau ở chỗ nào sao?"
"Lồ ng ngực rất nhói, rất khó chịu.
Có cảm giác như bị ai đó bóp chặt đến nghẹn thở vậy."
Cao Minh Thành ôm chặt An Tịnh Nhã vào long, một tay nắm chặt tay cô, tay kia bỏ ra sau xoa xoa lưng cho cô.
"Thở đều nào, ngoan...."
"Thành Thành,...." An Tịnh Nhã bấu chặt ngón tay nhỏ nhắn của mình lên lưng Cao Minh Thành, cảm thấy cả người đều đau nhức khó chịu, lồ ng ngực thì khó chịu, đầu óc lại quay cuồng choáng váng.
Khung cảnh chớp mắt giống như đã thay đổi quay lại cả nghìn năm trước, không còn là hai cái đầu sọ tựa vào nhau, mà là hai con người nhắm mắt nằm cạnh nhau.
Mặt cô gái mặc áo khỏa thêu phượng hoàng trắng toát, mặt chàng trai nằm bên cạnh thì vẫn còn hồng hào giống như chỉ là đang ngủ.
Trong mật thất không có khe hở, không biết ngày hay đêm, chàng trai giống như ngủ đủ một giấc thì tỉnh lại.
Trao cho cô gái nằm bên cạnh một nụ hôn nhẹ lên trán, chàng trai từ từ ngồi dậy từ quan tài đi đến bàn ngồi xuống.
Bút lông khẽ chạm vào nghiêng mực, sau đó chạm xuống trang giấy trắng, đôi mắt chàng trai chăm chú viết nhưng lại không có chút cảm xúc nào nhìn từng nét chữ hiện ra.
Sau khi viết đủ chữ chàng trai mới hạ bút xuống, ánh mắt nhìn đến viên ngọc dạ minh châu đang tỏa ánh sáng lam trên đỉnh trần.
Chàng trai rời khỏi bàn đi đến cạnh quan tài nhưng không vào trong, bàn tay gầy gò đưa vào bên trong chạm đến gương mặt lạnh ngắt của cô gái.
"Hi nhi, sắp xong rồi.
Đợi ta một chút, chỉ một chút nữa thôi."
Không quản ngày hay đêm, chàng trai không ăn không uống viết lên những quyển sách từng dòng chữ như rồng bay phượng múa.
Nhưng từng nét chữ giống như hiện thân cho sức khỏe.
Lúc ban đầu, dòng chữ hiên ngang đầy quyền uy, đầy sức sống và mạnh mẽ, nhưng dần dần, dòng chữ trở nền mềm yếu không có sức sống, cứ mờ nhạt dần, đến lúc quyển sách cuối cùng khép lại không viết thêm chữ nào nữa.
Một bậc đế vương đã chọn cho mình bộ trang phục bình thường nhất, một bộ hỷ phục bình thường mang màu đỏ tươi, nằm xuống bên cạnh nữ nhân mà cả đời này hắn lưu luyến không rời.
Hai bàn tay đan vào nhau, chàng trai tựa đầu vào đầu cô gái, từ từ nhắm mắt lại.
Trong quan tài u tối, hai người đã họ đã nằm bên nhau như vậy cả nghìn năm, mãi mãi cũng chẳng thể tách rời.
Cho dù vậy, chàng trai ấy vẫn biết, chỉ có thể xác họ không thể tách rời, còn trái tim....lại mỗi người ở một nơi.
Vì hắn biết, hắn đã sai, hắn không thể thay đổi được điều đó.
Phải, ngay từ đầu là bậc quân vương ấy đã sai, từ lúc hắn bước lên đế vị đã sai, từ lúc đó, một ngày đổ mưa giống như đã định cho cuộc đời này của hắn sẽ mãi chẳng thể hạnh phúc.
Vì một bước đi sai của hắn, hắn khiên người hắn yêu uất hận hắn cả một đời, oán hận hắn, trách móc hắn, rời bỏ hắn.
Nàng ấy đẹp như vậy, đôi mắt phượng xinh đẹp giống như biết cười lúc nào cũng hiện lên những tia sáng lấp lánh tỏa ánh nắng ấm áp cho cuộc đời hắn.
Nhưng từ mùa đông tuyết rơi năm ấy, ánh nắng ấy đã dần dần biến mất, trái tim hắn cũng không còn sự ấm áp mà trở nên lạnh lẽo đầy cô đơn.
Nàng ấy đau khổ một đời, hắn cũng đau khổ cả một đời, nhưng đây là sai lầm của hắn, đây là con đường mà hắn đã chọn.
Là hắn tự tay đẩy người đó ra xa, là hắn giết nàng, ngày ngày gặm nhấm đi từng chút hy vọng của nàng.
Hắn biết, từ lúc nàng ấy thoát ra khỏi biển lửa Hoa cung, đôi mắt nàng ấy đã trở nên vô hồn.
Vì hắn đã không đến, hắn ở Di Hòa cung nằm bên cạnh nữ nhân khác, hắn đã bỏ mặc nàng trong biển lửa ấy mặc nàng đau đớn giày vò cả thể xác lẫn tinh thần.
Hắn cướp đi thiên chức làm sinh mẫu của nàng, hắn khiến nàng đến lúc chết cũng không gặp được mặt con.
Hắn thốt ra những câu nói khiến tim nàng đau âm ỉ từng ngày, nói với nàng rằng hắn chỉ cần có một đứa con không cần nàng..
Là hắn đánh giá thấp nàng, hắn làm khổ nàng.
Hi nhi của hắn, vì hắn sau mà rời bỏ hắn.
An Hi là người con gái cả đời này Cao Lãnh hắn yêu nhất, chân quý còn hơn sinh mệnh của chính bản thân mình.
Nhưng hắn biết, Hi nhi của hắn rất hận hắn, căm ghét hắn nhất trên đời này.
Còn nhớ mùa xuân năm ấy lúc hắn đến An Dạ Quốc lần đầu tiên, trưởng công chúa An Dạ Quốc xinh đẹp ngây thơ chạy đến bên hắn rủ hắn chơi diều.
Giọng nói trong trẻo, thanh toát, gọi “Lãnh ca, Lãnh ca”.
Giọng nói ấy khiến hắn mất ngủ cả đêm, còn cười suốt một đêm đó.
Nàng công chúa ấy lúc đó mới bảy tuổi, đôi chân ngắn chạy theo sau hắn và ca ca nàng đòi chơi diều, gọi ca ca, Lãnh ca.
Nàng sẽ khóc nếu hắn không đồng ý, sau đó sẽ chạy đến An Hoàng đế mách rằng các ca ca bắt nạt nàng.
Hắn cứ như vậy lần đầu tiên nhìn ngắm một cô gái đến thất thần, sau đó ở trước mặt thần dân An Dạ Quốc tuyên bố muốn lấy nàng làm vợ, cả đời chỉ yêu nàng, cả đời chỉ sủng ái nàng.
Sau đó, hắn quả thật đã lấy đi của người dân An Dạ Quốc một cô công công chúa, còn là đại mỹ nữ khắp chốn kinh thành, hắn lấy đi báu vật trên tay Đế hậu An Dạ Quốc, hắn quỳ trước họ lấy tính mạng ra thề đảm bảo một đời bình an cho nàng.
Đến cuối cùng, người con gái ấy vẫn là hắn hại chết, hắn có dùng tính mạng mình cũng chẳng thể thay đổi được gì, chẳng thể khiến người con gái ấy sống lại nữa.
Những dòng cuối đời của Cao Lãnh đế khiến ai nấy đọc xong đều không thể kìm được nước mắt mà khóc nấc lên.
Họ không ngờ rằng, cả nghìn năm trước đã có một mối tình nghiệt duyên gây đau khổ như vây.
Là Hoàng đế không chịu giải thích hay là Hoàng hậu không đủ tin tưởng? Mọi người đều hỏi nhau như vậy, nhưng cũng chẳng ai hiểu được Thật ra, Hoàng hậu ấy bởi vì quá tin tưởng, nên đến cuối cùng, nàng ấy bởi oán niệm chất sâu, ôm theo trái tim cùng cơ thể tan nát mà đau khổ, chịu nỗi đau dày vỏ cả thể xác cùng tinh thần mà luân hồi.