Thầy Cao ầm thầm quan sát học sinh của mình ăn bánh, thấy cô ăn rất ngon miệng, lại nhìn đ ĩa bánh của mình.
Anthea đang ăn thấy có động tĩnh ở phía đổi diện, ngẩng mặt lên liền thấy thầy Cao đang nhăn mày đẩy đ ĩa bánh ra.
Ánh mắt đen nhánh ngây thơ hỏi:
"Thầy không thích bánh ngọt sao?"
"Không phải." Thầy Cao mặt lạng đáp lại, "Bánh hơi nhạt vị ngọt, khá mặn."
Anthea cầm dĩa vẫn còn đang múc bánh.
"Em ăn thấy rất ngọt mà."
Anthea muốn nói, thưa thầy, đây là bánh tình nhân được cắt ra từ chung một khuôn, sao có chuyện một nửa ngọt, một nửa lại mặn được.
Thầy Cao lại nghiêm túc giữ vững ý kiến của mình, "Nếu không em ăn thử đi."
Nói xong lấy dĩa của mình xắn một miếng bánh ra múc lên đưa đến bên miệng Anthea.
Anthea không nghĩ nhiều, trong đầu chỉ đang nghĩ về vị của bánh lên há miệng ăn luôn miếng bánh trên dĩa của thầy giáo.
Ngọt lịm, rất ngon mà.
"Không có mặn."
"Không thể nào." Thầy Cao vẫn giữ ý phủ định.
Hành động tiếp sau đó làm Anthea không kịp phản ứng, miếng bánh trên dĩa của cô đã ở trong miệng của thầy giáo từ lúc nào rồi, mặt cô phút chốc đỏ bừng, lan đến cả hai tai, nóng bỏng.
Anthea lúc này cũng hiểu ra hành động vừa rồi của hai người có bao nhiêu xấu hổ.
Cô đưa mắt nhìn xung quanh, quán đang giờ vắng khách nhưng vẫn có người, cũng may không ai để ý, mà đúng hơn là người dân ở đất nước này rất thoáng, nên hành độn như vậy của hai người là rất bình thường.
Nhưng Anthea dù sao cũng là tâm hồn thiếu nữ, nghĩ đến quan hệ của hai người hiện tại, vừa thẹn vừa xấu hổ.
"Em...em...mấy ý này em làm được rồi.
Em xin phép quay về làm việc." Nói xong, Anthea nhanh chóng thu dọn bút và giấy, xoay người bỏ chạy, đến cả tờ đề cũng làm rơi.
((( Lúc này mình thay đổi cách gọi nha ))))
Cao Minh Thành nhìn thấy tờ đề rơi xuống, bình tĩnh cúi xuống nhặt lên, xong lại không gọi người lại mà cất vào cặp.
Ăn xong bánh ngọt liền gọi thêm một ly cà phê mang về, bình thản ngồi vào trong xe lái về nhà.
Anthea thì lòng nhộn nhịp, từ đó đến lúc kết thúc ca tối lòng vẫn như trên mây mù, Jade có hỏi gì cô cũng chủ trả lời cho qua, sau đó lững thững xách túi xách đi về.
Đi trên đường phố nhộn nhịp về đêm, Anthea nhìn từng quán ăn đêm đã bắt đầu mở cửa, sau đó ghé vào một hàng bán ngô nướng mua hai bắp mang về.
Sau khi tắm rửa xong, vốn muốn lấy đề ra làm, tìm mãi lại không thấy đề được giao thêm đâu.
Anthea nhớ lại, không phải đề quên ở tiệm bánh ngọt rồi chứ.
Đương lúc nghĩ như vậy lại có một cuộc gọi đến, màn hình hiển thị một dòng số lạ.
Anthea vừa đứng dậy lấy ao khoác mặc vừa ấn trả lời.
"Xin chào.
Xin hỏi ai vậy ạ?"
"Tôi là Cao Minh Thành."
Chiếc mũ nồi Anthea vừa lấy xuống từ trên giá treo nhẹ nhàng hạ cánh dưới đất.
"Thầy Cao, muộn vậy rồi thầy gọi có gì không ạ?"
Cao Minh Thành đạp nhẹ chú chó nhỏ bên chân, còn quét mắt lườm một cái, lúc này mới trả lời.
"Lúc chiều tôi ra về có nhìn thấy tờ đề em làm rơi, vốn muốn trả lại em nhưng đột nhiên lại có việc quan trọng, lúc này về nhà mới nhớ ra.
Tôi nghĩ là em sẽ cần nên gọi điện kêu em đến lấy về."
Anthea cười có chút mép mặt.
Không phải chiều thầy uống cà phê xong còn ung dung nhàn hạ mua thêm một ly nữa sao? Sao bây giờ lại thành có việc bận rồi? Nhưng Anthea cũng chỉ có thể mỉm cười nói em sẽ đến lấy, thầy cho em xin địa chỉ.
Sau khi nhìn địa chỉ gửi đến, tay Anthea làm hành động đấm đấm màn hình điện thoại, tiếp đó là giọng nói quở trách của cô:
"Thầy không biết nữ sinh đi đêm ở thành phố này rất nguy hiểm sao? Đồ đáng ghét mà.
Haizz, nể tình thầy đẹp trai, em không tính toán."
Tuy chìa mùa thu, nhưng về đêm nơi này vẫn rất lạnh, Anthea mặc áo khoác và đội mũ nồi, đi đôi giày trắng nhanh chóng rời khỏi nhà ký túc xá.
Xin phép cô quản lý, Anthea trước giờ chưa có lỗi gì lại rất hay tặng cô quản lý bánh ngọt cho nên đi ra ngoài không khó, còn cảm ơn lời nhắc nhở nhớ về sớm của cô ấy.
Rời khỏi ký túc xá, Anthea định ra đường lớn bắt xe, nhưng mới đi được một đoạn liền gặp một người phụ nữ mang thai đang đau đẻ ngồi ở bên đường.
Chỉ là kinh ngạc nhất thời, nhưng Anthea không nghĩ nhiều mà chạy ngay đến bên cạnh, sau đó quên luôn việc đến nhà Cao Minh Thành lấy tờ đề mà đưa người ta vào bệnh viện, còn ngồi chờ bên ngoài cho tới tận lúc chồng cô ấy đến.
Trong lúc đó, Cao Minh Thành ngồi ôm cún con ở nhà đợi mãi mà không thấy Anthea đến, lúc này mới nghĩ có phải để cô một mình đi đến đây lúc này có phải rất nguy hiểm không.
Nghĩ vậy liền vội vàng gọi điện thoại, nhưng lúc đó Anthea đang vội vàng đi làm thủ tục cho người kia nên không để ý điện thoại.
Vì vậy, Cao Minh Thành gọi mãi không có người nghe liền vội vàng lấy áo mặc vào rồi lái xe đến ký túc xá nữ trường quản lý Sloan.
Nhưng ký túc xá nữ, lúc này lại đêm rồi, anh đi vào có chút không thích hợp, vì vậy đi đi lại lại bên ngoài, gương mặt lo lắng dưới ánh đèn đường leo lắt không thể giấu đi được.
Sau khi nói chuyện với chồng của cô gái kia xong định ra về, Anthea lúc này mới nhớ ra là còn phải đến nhà thầy giáo lấy đề.
Mở điện thoại ra định xem lại địa chỉ, lại thấy nhiều cuộc gọi nhỡ của thầy Cao.
Cao Minh Thành đang muốn mặc kệ mặt mũi mà đi vào, lại nhận được điện thoại của Anthea.
"Xin lỗi thầy.
Em có chút việc bận nên không để ý điện thoại, không biết là thầy gọi một.
Bây giờ em sẽ đến nhà thầy ngay." .
"Em đang ở đâu."
"A, ở bệnh viện."
Năm phút sau, Anthea chỉ đứng đợi năm phút liền thấy xe thầy giáo đi đến.
Cao Minh Thành nhanh chóng xuống xe đi đến trước mặt Anthea, quét mắt nhìn từ trên xuống dưới, nhìn chằm chằm đến mức Anthea thấy ngượng.
"Thầy nhìn gì vậy?"
"Nhìn xem em có thật sự không bị thương không."
Cao Minh Thành trả lời thành thật, thật đến mức Anthea nghe xong tim đập thình thịch, mặt phút chốc đỏ bừng.
Bàn tay nhỏ nhắn của cô nắm chặt vạt áo, nhanh choang chuyển chủ đề khác.
"Thầy sao lại đến đây, nhà thầy ở gần đây sao? Em nhớ trong địa chỉ nhà thầy, đi đến đây cũng mất gần hai mươi phút mà?"
"Tôi đến ký túc xá tìm em."
"Đến...đến..ký túc xá??!"
"Ừ.
Tôi đưa em về."
Anthea ngây ngốc lên xe, ngây thơ để thầy giáo mới gặp hai ngày đưa về lý túc xá, đến tận lúc xuống xe đầu óc cô vẫn mơ mơ hồ hồ, nhưng cô vẫn nhớ.
"Thầy ơi, còn đề."
Cao Minh Thành lấy tờ đề gấp đôi đưa cho cô.
"Lần sau chú ý."
Nơi xong liền lên xe.
Lúc Anthea cữ nghĩ xe sẽ cất bánh, kính xe lại từ từ hạ xuống.
Anthea cúi người xuống, đôi mắt đen nhánh mở to nhìn người đàn ông trong xe.
"Lần sau đừng ra ngoài buổi tối, rất nguy hiểm.
Ngủ ngon."
Anthea không nhớ bản thân đã đáp lại câu hỏi của cô quản lý ký túc xá cái gì, chỉ biết khi về đến phòng ngủ thì mặt cũng nóng ran, còn đỏ như cà chua cuối vụ.
Kết quả của một đêm không ngủ chính là ngày hôm sau Anthea mang đôi mắt gấu trúc đi học.
Da của cô vốn trắng, tuy không trắng như da của người phương Tây, nhưng nếu không ngủ một đêm, hôm sau vẫn có thể nhìn rõ quầng thâm đen dưới mắt.
Các bạn học rất quan tâm cô, còn nói thầy giáo vô lý, có vài bạn học nam còn muốn tìm riêng thầy giáo nói chuyện.
Anthea phải nói mãi họ mới chịu dừng.
Dù sao cũng là cô tự tương tư một đêm không ngủ, thầy giáo chỉ có cái lỗi duy nhất là thầy quá đẹp trai thôi.
––––––––––
Vài lời của tác giả: Những chương này đều sẽ nói về sự gặp gỡ và tình yêu của Anthea và Cao Minh Thành cũng như những mâu thuẫn của đoạn tình cảm này.
Mọi người để ý nha, là Anthea, không phải An Tịnh Nhã, nhưng họ vẫn là cùng một người thôi.
Chỉ khác là, mọi người đều sẽ cảm thấy rõ hai tính cách trái ngược nhau hoàn toàn của cùng một con người.
Mình muốn thêm đoạn này vì đoạn kết sẽ miêu tả về kiếp trước của hai người, vì vậy mình muốn làm rõ tuyến tình cảm của nhân vật cho mọi người hiểu rõ hơn.
An Hi, Anthea hay cho dù là An Tịnh Nhã, ở những thời điểm khác nhau, họ có một cách đối diện với tình yêu khác nhau, cũng như cách giải quyết vấn đề khác nhau, nhưng họ vẫn chỉ là một người.