Vạn Kiếp Yêu Em Tổng Tài Xin Đừng Lừa Em!

Chương 155: 155: Quả Báo





An Hi Văn ngồi trong phòng thẩm vấn liên tục nói muốn mời luật sư, còn khẳng định bản thâm không mua bán m@ túy.

Cảnh sát đưa ra tờ giấy xét nghiệm dương tính.

An Hi Văn ngồi ngây ngốc trợn to hai mắt nhìn hai chữ “dương tính”.
"Không thể nào.

Không thể nào.

Cảnh sát, tôi trước giờ không đụng đến mấy thứ này, xét nghiệm này chắc chắn là sai rồi.

Việc này nhất định có người hại tôi."
"Vậy cô giải thích tại sao trên mỗi bao m@ túy đều có dấu văn tay của cô.

M@ túy còn được giấu trong ch ỗ kín ở nhà riêng của cô.

Còn hai số tiền lớn được cô rút ra cách đây hai tháng."
Nói đến hai số tiền lớn được rút này, An Hi Văn im lặng không trả lời.

Nếu như trả lời vậy chắc chắn là lộ ra việc cô ta thuê người giết An Tịnh Nhã.
Bên ngoài, đội ngũ làm việc dưới tay Tạ Tranh lúc này cũng không ngồi im.


Mắt thấy thời cơ đến thì tung bài lên tiếng bác bỏ tin đồn thất thiệt về Đường Nhược Vũ những ngày qua.

Bên cạnh đó cũng tung bằng chứng cắt ghép ảnh, cũng như video lấy từ chỗ đạo diễn quay cảnh Đường Nhược Vũ diễn thử vai nữ chính.

Còn có lòng tốt mua thủy quân đẩy việc An Hi Văn từng mang thai và phá lên hot search.

Lợi dụng tin tức sáng nay cảnh sát đến bắt An Hi Văn về tội tàng trữ m@ túy mà mua liền ba hot search cũng như cho thủy quân lên chửi.
Fan của An Hi Văn trong đêm biết được tin thần tượng của mình mười tám tuổi từng có thai sau đó đi phá, một số ít thoát fan nói An Hi Văn không có tính người, đến con của mình cũng phá bỏ, đa số những người này là các bà mẹ bỉm sữa hay nói đúng là những người phụ nữ đã có con.

Một lượng lớn fan đông đảo là trẻ vị thành niên, hay chưa chồng chưa con thì lên tiếng bảo vệ, ngì ai cũng phải có lúc từng mắc sai lầm, số ít fan nhỏ tuổi hơn thì đi chửi bới lại anti nói đừng bôi nhọ idol của họ.
Nhưng đến sáng nay cảnh sát đến bắt An Hi Văn về tội hút chích cũng như tàng trữ m@ túy, số lượng fan còn bênh vực cô ta chỉ đếm trên đầu ngón tay.
An Hi Văn ngồi trong phòng thẩm vấn, một bộ dạng nhếch nhác, trên người mặc bộ quần áo mỏng với quần bò và áo len, đầu tóc cũng không được trải chuốt.

An Hi Văn đã không còn là An ảnh hậu tỏa sáng của ngày nào.
"Tôi muốn gọi điện thoại."
An Hi Văn thì thào nói trong phòng thẩm vấn, một lúc sau có một cảnh sát nữ đi vào.
"Cô hiểu rõ tình hình hiện tại của nhà mình hơn ai hết, hiện tại không có vị luật sư nào muốn đứng ra bào chữa cho cô.

Tòa án sẽ quyết định việc chọn luật sư cho lần hầu tòa sắp tới."
"Tôi muốn gọi cho quản lý của mình."
Cảnh sát nữ nhíu mày, nhưng cũng lấy điện thoại đưa đến cho An Hi Văn.
An Hi Văn nhanh chóng bấm sô của Lâm Thư Di sau đó gọi đi, nhưng gọi đến ba bốn hồi chuông cũng không có ai nhấc máy, đến lần thứ sáu gọi lại mới có người nghe.
"Alo, ai vậy?"
"Chị Di Di, là em, Văn Văn."
Lâm Thư Di nghe xong thật muốn dập điện thoại ngay lập tức, "Cô còn gọi cho tôi làm gì? Cô gây ra chuyện như vậy còn chưa đủ hay sao? Bây giờ bên các nhãn hiệu đang hủy lần lượt tất cả hợp đồng, còn lấy lý do chúng ta làm ảnh hưởng đến nhãn hiệu của họ mà yêu cầu bồi thường.

Cô có biết hiện tại con số mà cô phải bồi thường lên đến bao nhiêu không? Hiện tại là 13 nghìn vạn, 13 nghìn vạn đó.

Đây mới chỉ là hiện tại các nhãn hiệu lớn bình thường, sắp tới còn rất nhiều nhãn hiệu lớn ở nước ngoài khác hủy hợp đồng."
"Chị biết là tôi không có làm mấy cái đó mà." An Hi Văn gào lên trong điện thoại.
"Tôi đúng thật là đã từng mang thai và phá, nhưng chuyện đó chị hoàn toàn có thể giải quyết được mà.

Còn việc buôn bán m@ túy, chị biết rõ là tôi không có làm."
Lâm Thư Di chẳng phải kẻ ngốc.

Một người hiện tại đã đầy rẫy tiếng xấu, cô ta còn ngu mà để bị lôi theo chết cùng sao.
"Cô có bán m@ túy hay không, tôi cũng đâu phải lúc nào cũng kè kè bên cô, tôi làm sao mà biết được?"
"Chị....!Đồ con chó, đồ đi3m...!A....a "
Lâm Thư Di chẳng thèm nghe thêm những tiếng gào thét của An Hi Văn mà trực tiếp cúp điện thoại.


An Hi Văn là cái cây hái ra tiền của cô ta, bây giờ còn đang điều tra việc tàng trữ m@ túy, nếu cô ta còn dính vào với người này, vậy việc sớm muộn chết cùng cũng chỉ là vấn đề thời gian.

Dù sao trong tay cô ta cũng có rất nhiều diễn viên khác có thực lực, bỏ đi một người, tuy là một cái cây tiền vàng, nhưng hiện tại vẫn là lựa chọn tốt nhất.
Nhưng Lâm Thư Di cũng đã nghĩ quá đơn giản rồi, An Tịnh Nhã muốn diệt là diệt tận gốc.

Peony từ lâu đã muốn đào thải cô ta rồi.
An Hi Văn tuyệt vọng ngồi trên ghế gào thét, sau đó quỳ xuống nền đất lạnh lẽo ôm mặt khóc.
Một cảnh sát lúc này đi vào nói thầm vào tai nữ cảnh sát.

Nữ cảnh sát nhanh chóng lấy tờ khao ra, đưa đến trước mặt An Hi Văn.
"Chúng tôi vừa nhận được đơn tố cáo của chủ tịch tập đoàn Mạc thị, nói cô cho người giết hại cháu gái của ngài ấy.

Người cũng đã được đưa đến phòng thẩm vấn rồi.

Mau đứng dậy điền vào tờ khai này đi."
An Hi Văn đã chẳng còn nghe lọt tai câu nói nào nữa.

Cô ta hoàn toàn điên rồi, hết gào thét lại khóc lóc nói bản thân bị hại, còn ra tay đánh cảnh sát.
Bên phía Kỷ Ái Hà cũng chẳng khá hơn.

Thẩm mỹ viện có người chết do sốc thuốc mê, sau đó còn điều tra nhiều loại thuốc không đảm bảo, nhiều cuộc phẫu thuật khuôn mặt phi pháp, hiện tại cũng đang đối mặt với án tù.
An Thẩm thì hoàn toàn không còn đường chạy thoát.

Cái bẫy mà Cao Minh Thành đặt ra, còn là An Thẩm tự nguyện nhảy vào, cái hố đã lún sâu, có cố cũng chỉ là vô vọng.
Cao Minh Thành trước khi sang Mỹ cũng đã hoàn toàn đưa Cao thị thoát ra khỏi dự án phi pháp này, một chút đối với Cao thị cũng không có dính dáng.

Mà người hiện tại điều hành Cao thị là chú của Cao Minh Thành cũng không phải người đơn giản.


Xuất thân quân ngũ cũng có cái lợi của nó.

Hoàn toàn dùng một nụ cười khiến cho bên cảnh sát kinh tế không đến tìm lần hai, mũi dùi tất cả đều chĩa vào một mình An Thẩm.
Mạc Tu Kiệt cầm trong tay một tấm ảnh đứng xoay người nhìn ra thành phố tấp nập bên ngoài.

Ánh mắt tuy có chút ảm đạm nhưng vẫn nhìn ra nét cười thỏa mãn.
Lộ Khiết tay kéo va li rỗng từ ngoài đi vào, "Tu Kiệt, anh xem còn cần mang gì nữa không?"
Mạc Tu Kiệt xoay người lại, lấy một khung ảnh từ ngăn kéo ra, cho tấm ảnh vào, đặt ngay ngắn lên bàn sau đó đi đến giúp Lộ Khiết xếp đồ.
"Anh xem, nghe nói bên đó lạnh hơn bên mình, có cần mang thêm nhiều áo ấm không?"
Mạc Tu Kiệt nắm tay cô, "Em đừng căng thẳng.

Cái áo này mang rei cũng được, nếu em đồng ý, sang bên đó anh sẽ mua thêm cho em nhiều bộ khác."
Lộ Khiết thở dài một hơi, đưa tay xoa xoa ngực.
"Càng đến gần em lại càng thấy lo lắng.

Biết rằng Nhã Nhã rất mạnh mẽ, nhưng cuộc phẫu thuật không nói trước được điều gì.

Không hiểu sao em có dự cảm rất xấu, từ hôm qua đến giờ mí mắt em đều giật liên tục, trong lòng cũng bất ổn không yên."
Mạc Tu Kiệt ôm Lộ Khiết vào lòng, vuốt nhẹ mái tóc dài của cô.
"Sẽ không có chuyện gì xay tra hết, em đừng căng thẳng."
Chị ấy ở trên trời, nhất định cũng đãng cầu bình an cho Nhã Nhã.