Vạn Kiếp Yêu Em Tổng Tài Xin Đừng Lừa Em!

Chương 139: 139: Rủ Nhau Vào Đồn Cảnh Sát





"Cậu sẽ cho người để ý cô ta.

Chuyện lần này An Hi Văn ra tay, ít nhiều đều sẽ có liên quan đến cô ta, cháu nhớ cẩn thận một chút."
"Sau vụ cháu bị rơi xuống hồ, Angel không được phép tự do ra vào biệt thự nữa."
An Tịnh Nhã cũng không nói đến vấn đề Angel cho Cao Minh Thành uống thuốc suy giảm trí nhớ, cô nghĩ dù sao cũng không liên quan, cũng không cần thiết.
Bữa ăn rất nhanh kết thúc, Mạc Tu Kiệt nói muốn đưa An Tịnh Nhã về công ty, nhưng cô từ chối nói không cần.
An Tịnh Nhã đưa mắt nhìn vài vệ sĩ đứng ở xe, cười với Mạc Tu Kiệt, "Minh Thành bảo vệ cháu rất chặt, cậu không cần lo đâu."
.......
An Tịnh Nhã quay lại công ty tiếp tục làm việc, một buổi chiều nhanh chóng qua đi.

Sau khi về nhà, Cao Minh Thành vẫn là bận việc nói muộn mới về được, lại chỉ còn An Tịnh Nhã và Cao phu nhân ngồi ăn cơm.
Cao phu nhân tinh ý nhìn ra con dâu đang không tập trung ăn, cười hiền từ nói, "Con đừng lo lắng quá.

Ba Thành Thành trước kia cũng vậy, thường xuyên bỏ mẹ ăn cơm một mình, đến tối về sẽ lại ôm mẹ an ủi, thủ thỉ bên tai mẹ, làm mẹ nhức hết cả đầu không ngủ được."
Nghe mẹ chồng nói vậy, tâm tình An Tịnh Nhã cũng thả lỏng một chút, biết bà ngoài miệng nói nhức đầu không ngủ được, nhưng thực chất trong lòng lại rất vui, còn rất hạnh phúc.
An Tịnh Nhã tắm rửa xong lên giường, trên ray lại cầm cuốn lịch sử triều đại Cao Lãnh đế, tiếp tục đọc phần còn dở.
Đọc đến đoạn nói An Hi Hoàng hậu thất sủng, An Tịnh Nhã ngồi thất thần một chốc, trong lòng có chút cảm giác mất mát, nhưng rất nhanh sau đó lại lật trang tiếp theo đọc tiếp.

Trang tiếp theo được đánh giấu phần mới, chữ số một la mã to đùng, bên cạnh là dòng chữ “Hoa Quốc phồn thịnh”.

An Tịnh Nhã đoán rằng phần này viết về các vấn đề mà Cao Lãnh đế phát triển đất nước, bên cạnh đó còn nói về các cuộc dẹp loạn quân Bắc Triều.
Mới đọc một chốc, vậy mà đồng hồ đã điểm mười giờ, An Tịnh Nhã gấp sách lại, tính đi ngủ thì chuông điện thoại liền reo lên.
"Thư ký Giang.


Có chuyện gì gấp sao?" Đây là lần đầu tiên Giang Minh Triết gọi cho cô muộn như vậy.
Giang Minh Triết khoác áo gió đứng trong gió lạnh, ngẩng đầu nhìn tấm biển vẫn sáng đèn.
"Phu nhân, lầm phiền giấc ngủ của ngài rồi."
"Không có, tôi chưa có đi ngủ.

Thư ký Giang gọi đến không phải chỉ để nói mấy từ này đó chứ."
Giang Minh Triết cúi đầu xuống, "Phu nhân, phiền ngài tới đồn cảnh sát một chuyến.

Tạ Tranh và Lưu Cẩn Thiên đang ở đây.

Tôi không dám tự ý quyết định, nên gọi cho ngài."
"Cái gì? Ở đồn cảnh sát? Tôi sẽ đến đó ngay."
An Tịnh Nhã cúp máy, nhanh chóng thay quần áo, khoác áo dạ màu vàng nâu, đội thêm chiếc mũ áo lên đi ra ngoài.

Lúc An Tịnh Nhã đến đồn cảnh sát, Giang Minh Triết nhìn cô từ trên xuống dưới, sau đó dẫn cô đi vào trong.

Tạ Tranh cùng Lưu Cẩn Thiên ngồi trước mặt một vị cảnh sát trung tuổi, nhưng tóc lại trắng gần hết đầu, giương mặt có vài nếp nhăn làm cho nó trở nên vô cùng nghiêm túc cùng tính khí nóng nảy.

Trên mặt Tạ Tranh có năm dấu tay in đậm rõ ràng đến vô cùng chói mắt, tóc tái rối bù, gương mặt non ch ảy nước ủ rũ như sắp khóc đến nơi.

Môi Lưu Cẩn Thiên thì rách ra, khóe miệng đỏ ửng vẫn còn dính máu chưa lau khô, gương mặt lạnh tanh mắt đấu mắt với cảnh sát.

An Tịnh Nhã đi đến cạnh họ, nhìn thương tích trên mặt thế này, "Hai anh đánh nhau à?"
Không phải là đang người ta chạy người đuổi à, sao lại đánh nhau đến mức tương thân tương ái đưa nhau vào đồn cảnh sát thế này.

"Không phải." Lưu Cẩn Thiên cùng Tạ Tranh quay ra đáp lại.

Cảnh sát thấy người đến, nhìn một lượt từ trên xuống dưới cô gái này, ánh mắt nghiêm nghị.

"Trẻ con không ở nhà lo học bài, đêm hôm chạy đến đây làm gì.

Đúng là lũ trẻ bây giờ...!" Vừa nói còn vừa liếc nhìn Tạ Tranh.

An Tịnh Nhã thấy mình bị mắng là trẻ nhỏ, hòa nhã cười một tiếng bỏ mũ áo dạ xuống, tay đưa về phía trước.

"Xin chào cảnh sát trưởng, tôi là người bảo lãnh hai người này."
Cảnh sát nhìn bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn đưa ra, lại nhìn người con gái trước mặt, áo dạ, bên trong hình như là mặc váy, chân đi giày thể thao, nhìn thế nào cũng giống như trẻ chưa đủ tuổi vị thành niên.
Vì vậy, cảnh sát già lên tiếng nhắc nhở.

"Trẻ chưa đủ tuổi vị thành niên không thể bảo lãnh được.

Hơn nữa hai người này vừa được đưa đến, tôi còn chưa hỏi cái gì, muốn bảo lãnh, vậy đợi ngày mai đi."
An Tịnh Nhã thu tay lại, "Tôi hai mốt tuổi."

Vị cảnh sát nhìn lại từ trên xuống dưới lần nữa, không tin.

Giang Minh Triết thấy vậy đưa danh thiếp của An Tịnh Nhã ra, đồng thời bổ sung thêm.

"Hai người này là nghệ sĩ và quản lý của công ty chúng tôi, chúng tôi đến để bảo lãnh."
Cảnh sát già cầm danh thiếp, ngây ra một lúc.

Trong lòng hết lời cảm thán, trẻ tuổi như vậy đã làm bà chủ, con gái mình ở nhà, hiện tại sáng gọi còn nằm ngủ nướng không thèm dậy.

"Được rồi.

Nhưng người vừa được đưa đến, tôi phải lấy lời khai trước đã."
"Có chuyện gì xảy ra?" An Tịnh Nhã hướng cảnh sát hỏi.

Cảnh sát già ngồi xuống, lấy tờ khai và cái bút, trả lời, "Có người gọi điện nói hai người này cố ý đánh người gây thương tích."
Lại hướng Tạ Tranh nghiêm nghị nói, "Không lo ở nhà học bài, rủ rê đi đánh nhau à."
Tạ Tranh cười cười, biết cảnh sát già nhìn tướng mạo mình lại nhìn nhầm tuổi, "Tôi hai năm tuổi." Còn tự giác rút căn cước ra để lền bàn, đẩy đến trước mặt cảnh sát.

Cảnh sát im lặng không nói gì, lại nhìn Lưu Cẩn Thiên, "Còn cậu bao nhiêu?"
"Tôi hai ba."
Càh sát già nheo mắt, không thèm nhìn mặt mà đoán tuổi nữa.

Cái tên mặt non ch ảy nước mày mà còn lớn tuổi hơn tên này, đúng là tuổi trẻ.

"Nói đi, sao lại đánh người ta."
"Ông ta giở trò sàm sỡ."
Cảnh sát già ngẩng mặt, "Ai? Người đâu, sao lại không đến đây?"
Tạ Tranh cười vô tội đổi cách xưng hô, "Cháu ạ."
Cảnh sát già ngẩng mặt khỏi tờ khai, nhìn tên trước mặt, không nói gì cúi xuống ghi.


"Thuật lại tường tận mọi chuyện là có thể bảo lãnh."
Tạ Tranh là người thuật lại chuyện, không biết là thêm thắt cái gì, nhưng cả An Tịnh Nhã và Giang Minh Triết đều biết sự thật đằng sau không phải vậy, chỉ đứng im lặng một bên, cầm sẵn chi phiếu chuẩn bị bảo lãnh.

Sau khi cảnh sát già lưu lời khai, cho hai vị trẻ hơn tuổi ký giấy, lúc này mới cho nộp tiền bảo lãnh.

Thấy Giang Minh Triết trực đưa chi phiếu, cảnh sát già mặt không biến động nói, "Tôi muốn tiền mặt."
"Để tôi đi đổi." Giang Minh Triết nói xong thì cầm chi phiếu đi ra ngoài.

Trong phòng lúc này chỉ còn ba người “chưa đủ tuổi vị thành niên” và cảnh sát già.

Cảnh sát già nhìn An Tịnh Nhã, chuyển đề tài, "Cô gái này.

Cô dùng cách gì bảo dưỡng nhan sắc vậy, có thể chỉ tôi không? Còn nữa, cô học như thế nào mà đã làm bà chủ, có thể chỉ tôi không? Con gái tôi mỗi ngày đều bôi kem đánh phấn, mà chỉ thấy già đi, còn có mỗi ngày đều ngủ nướng, học xong đại học rồi còn chưa kiếm được việc làm."
An Tịnh Nhã nhìn chằm chằm cảnh sát già, trả lời đúng sự thật, "Tôi không bảo dưỡng nhan sắc.

Tôi làm bà chủ vì chồng tôi làm ông chủ."
Dù cô tốt nghiệp đại học trường quản lý Sloan thật, nhưng chưa có kinh nghiệm, nhờ ơn chồng là ông chủ mà cô ngay lập tức làm bà chủ.

Đây là sự thật.

* Trường Quản lý Sloan (Sloan School of Management).

Đây là trường Quản trị kinh doanh của MIT.