Vạn Kiếp Yêu Em Tổng Tài Xin Đừng Lừa Em!

Chương 137: 137: Rời Cung





An Hi Hoàng hậu cười một tiếng xoay người lại tình bước đi ra khỏi Kính Thiên Điện, nhưng đi đến cửa bất chợt lại dừng lại, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm ngoài kia, nhìn những hạt tuyết trâng rơi xuống cách một vách ngăn lên tiếng hỏi.

"Lãnh ca, chàng có nhớ đã hứa với thiếp những gì không?"
Nhưng câu hỏi chỉ vang lên, An Hi Hoàng hậu cũng không cần nghe câu trả lời đã cất bước đi ra khỏi Kính Thiên Điện.

Là nàng đoán được người bên trong sẽ không trả lời, hay đã đoán được người bên trong sẽ trả lời bằng câu nói nàng không muốn nghe, câu nói khiến nàng phải sợ hãi.

An Hi Hoàng hậu từ Kính Thiên Điện trở về, đổ bệnh nặng nằm liệt giường, cơ thể lúc nóng lúc lạnh, ngày ngày trong tẩm cung chỉ vang lên những tiếng ho khan không dứt, mà cửa Hoa cung cũng từ ngày đó đóng chặt.

Trừ những khi đến nội vụ phủ lấy đồ, còn không tuyệt nhiên không còn ai thấy nó mở ra.

Trong cung đồn đoán khắp nơi, xuyên tạc nhiều điều, nói Hoàng hậu chọc giận Hoàng thượng, thất sủng, bị cấm túc không được ra ngoài.

Có đồn đoán, có phải hay không một thời gian nữa sẽ lập hậu mới.

Nhưng suy nghĩ này không mấy ai đồng ý.

Dù sao An Thị cũng là trưởng công chúc An Dạ Quốc, là báu vật vàng trên tay Đế hậu An Dạ Quốc, An Dạ Quốc hùng mạnh, nói phế là phế được sao.

Nhưng cũng không tránh khỏi sự thật phải tin tưởng, An Thị.....bị thất sủng rồi.

Qua hai tuần, cung nữ thái giám đi qua Hoa cung, thấy Triệu quý phi ngồi kiệu đang dừng lại trước cửa Hoa cung.

Không ai dám nhìn, không ai dám bàn tán, đều giục nhau đi nhanh lên.


A Phúc ra mở cửa, truyền lại lời của Hoàng thượng, không giấu giếm, nói không có lệnh của Hoàng thượng, không ai được tự ý ra vào Hoa cung.

Triệu quý phi thân mặc y phục lộng lẫy, đầu cái đều là những trân phẩm cao quý, so với Hoàng hậu hẳn nhiên là phô trương hơn.

"A Phúc công công, bổn cung nghe nói Hoàng hậu bệnh mãi không khỏi, lại bị giảm lỏng ở Hoa cung, vì vậy đã đến xin Hoàng thượng bãi bỏ lệnh cẩm túc rồi."
"Đa tạ Quý phi quan tâm, nhưng Hoàng hậu bị bệnh, sợ lây đến mọi người, vì vậy vẫn không muốn gặp ai."
Triệu quý phi vẻ mặt nhân từ lo lắng, đưa mắt ra hiệu cho nô tỳ phía sau.

Nô tỳ trên tay cầm một hộp gỗ, đưa cho A Phúc.

"Đây đều là dược liệu chữa phong hàn rất hiệu quả, lúc trước bổn cung bị bệnh đều là dùng phương thuốc này, phiền công công đưa đến cho Hoàng hậu giúp bổn cung."
"Tạ nương nương."
Triệu quý khi cười nhẹ nhàng ưu nhã, quay người chuẩn vị đi, lại như nhớ đến gì đó quay lại nói.

"Đúng rồi, chuyên lời cho Hoàng hậu, nói người chăm sóc sức khỏe, chuyện hậu cung tạm thời bổn cung lo, người không cần lo lắng.

Bổn cung sẽ đến nói chuyện với Hoàng thượng, khuyển nhủ người đến thăm Hoàng hậu."
A Phúc trước sau không phô này cảm xúc gì, chỉ nói ba chữ “tạ nương nương”.

Nhìn vẻ mặt ra điều quan tâm lo lắng của Triệu quý phi, A Phúc nhìn không nổi nữa quay người vào, cửa Hoa cung lại đóng chặt.

Xuân Hoa vừa cho Hoàng hậu uống thuốc đi ra, thấy A Phúc cầm một hộp gỗ đi vào.

"Hôm nay lại là ai đến."

"Là Triệu quý phi."
"Quý phi đến đâu làm gì?"
A Phúc thuật lại lời của Triệu quý phi, cũng đưa hộp gỗ đựng dược liệu qua cho Xuân Hoa kiểm tra.

Xuân Hoa không ngần ngại cầm hộp gỗ đáp xuống đất, gương mặt tức giận.

"Quý phi giả nhân nghĩa, đúng là không xem ai ra gì."
Bên trong lại vang lên từng đợt ho không dứt, Xuân Hoa kiềm chế cơn tức giận, quay người vào trong.

An Hi Hoàng hậu tựa người vào giường, gương mặt so với hôm từ Kính Thiên Điện trở về đã có thêm chút sắc hồng, tuy nhiên vẫn nhợt nhạt kém sắc.

Nàng đang cong người ho từng cơn không dứt, mệt mỏi tựa người ra sau.

Xuân Hoa đi đến, lại lấy dầu xoa cho nàng, im lặng không nói gì.

An Hi cất giọng khàn đục thì thào nói, "Sắp tết nguyên tiêu rồi có phải không?"
"Hoàng thượng đã bỏ lệnh cẩm túc rồi." Xuân Hoa lên tiếng trả lời không đúng vào câu hỏi, lại thấy chủ tử nhà mình nở nụ cười tươi.

"Vậy có thể đi đến thôn trang ngoại thành ngắm hoa mai nở rồi."
Xuân Hoa nhìn nàng, biết nàng nghĩ gì, vì vậy chỉ cúi đầu tiếp tục xoa dầu, thuận theo.

"Nô tỳ sẽ cho người chuẩn bị."
Ngày hôm sau, quả nhiên Hoàng thượng khởi giá Hoa cung, nhưng A Phúc vẫn như cũ đi ra, nói Hoàng hậu bệnh nặng sợ lây, đến cả Hoàng thượng cũng không gặp mặt.


Hoàng thượng sau đó nói Hoàng hậu không biết thức thời, tức giận rời đi.

Âm thanh quá lớn, An Hi lúc này cũng đã tỉnh, nghe thấy bên ngoài náo động, biết Hoàng thượng đến, gương mặt nàng vẫn như cũ không có biểu hiện gì, chỉ nhìn chằm chằm bông hoa mẫu đơn héo đang rũ xuống trong chậu hoa trước cửa sổ.

Trong cung từ ngày hôm đó lại truyền ra nhiều lời đồn hơn, thậm chí còn lan ra ngoài cung, dân trong thành đều xôn xao một trận.

Có vài người nhíu mày không tin, đưa thoại bản Hoàng thượng độc sủng Hoàng hậu ra, nói cái gì mà thất sủng, mấy người không đọc thoại bản à.

Trưởng công chúa An Dạ Quốc thất sủng, hồ đồ, quá hồ đồ.

Nếu sớm bị thất sủng, chẳng lẽ An Dạ Quốc đến giờ còm ngồi im không ra mặt.

Nhưng đến vài ngày sau, tất cả thoại bản về Hoàng thượng và Hoàng hậu đều bị tịch thu đốt hết.

Dân chúng được một phen hốt hoảng, vẫn không dám tin.

Gần đến tết nguyên tiêu, vào một đêm trời ngừng tuyết rơi, An Hi khoác áo lông cừu ấm áp, đội mũ áo lên, được Xuân Hoa và A Phúc đỡ lên xe ngựa.

Xuân Hoa ngồi vào trong với nàng, A Phúc ngồi trước xe ngựa, bên cạnh là xe phu, xung quanh chỉ có hai thái giám và ba cung nữ.

Đoàn người khởi hành một đường đi đến cửa Tây, bị lính canh giữ lại.

A Phúc xuống xe ngựa, đưa lệnh bài ra.

Thống lĩnh quân ở cổng Tây, cầm lệnh bài nhìn, lại nhìn xe ngựa không treo chữ, không biết là xe của ai.

A Phúc cười nói, "Ta là A Phúc công công bên cạnh Hoàng hậu.


Bây giờ có thể đi chưa."
Thông lĩnh quân nghe vậy vội quỳ xuống hành lễ, một chất giọng mềm yếu từ trong xe ngựa cất lên, nói thống lĩnh quân không cần đa lễ.

A Phúc nhận lại lệnh bài, lên trước xe ngựa ngồi, xe ngựa một đường đi thẳng ra khỏi cổng Tây, ra khỏi thành, đi đến thông trang có vườn hoa đào ở ngoại thành.

Đợi đến khi tin tức được bẩm báo lên chỗ Hoàng thượng, xe ngựa đã cách đi cách xa thành rồi.

Hoàng thượng đang chuẩn bị đi nghỉ, nghe vậy không nói gì, chỉ nói không được truyền tin này ra ngoài, sau đó nhắm mắt đi ngủ.

Mà Hoa cung trước sau đóng cửa chặt, mỗi tháng đúng thời gian sẽ mở cửa một lần đến nội vụ phủ nhận đồ rồi lại đóng lại, vì vậy trong ngoài không ai biết Hoàng hậu đã rời cung, ngay đến cả Triệu Quý phi cũng không biết.

Thời gian tết nguyên tiêu cành ngày càng gần, vào đếm giao thừa, Đế hậu sẽ cùng nhau sóng vai đứng trên thành cao nhất, chúc mừng một năm mới, nói lời bình an và lời chúc đến dân chúng.

Nhưng năm nay Hoàng hậu bệnh nặng không thể rời giường, vì vậy vị trai hậu này liền trống, Triệu quý phi hiện tại có thể coi như người đứng đầu hậu cung, một tay lo liệu cho tết nguyên tiêu, còn cùng đứng với Hoàng thượng ở nơi cao nhất, gửi lời chúc đến dân chúng.

Người dân không ai thấy Hoàng hậu, lúc này những tin đồn đã ngày càng lớn, muốn không tin cũng khó.

Cứ như vậy, từ năm Cao Lãnh đế thứ 9, An Hi Hoàng hậu hoàn toàn thất sủng, bị giam lỏng ở Hoa cung hơn một năm.

Mà An Hi Hoàng hậu bị giam lỏng hơn một năm trong miệng mọi người, thời gian tết nguyên tiêu đều ở thôn trang ngoại thành ngắm hoa mai trắng nở, rồi lại ngắm hoa đào nở.

Vừa đọc sách uống trà, rảnh sẽ thêu khăn.

Thời gian sau sức khỏe tốt hơn liền đi xung quanh những thôn làng ngoại thành, cùng người dân nói chuyện, mỗi ngày đều trải qua hết sức bình yên, không phiền muộn.